Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 411 : Thánh kinh lạc mất

Ngày đăng: 14:58 18/04/20


Nghe Đại Ca ruồi trâu ra kết luận điều tra, Tiểu Ô hầm hừ nói:



- Ta mang hai con cua móng ngựa đi lật quân hạm của bọn họ, ngươi giải quyết đám người định ở lâu. Không ai được phép làm trái với mệnh lệnh của chủ nhân.



Đại Ca ruồi trâu đập cánh:



- Ta giải quyết đám người định ở lâu, còn ngươi lật quân hạm của bọn họ, chúng ta so tai thử xem?



Đại Ca ruồi trâu nói với Tiểu Ô:



- So xem tốc độ của ai nhanh hơn? Ta biết ngươi kêu ta là Đại Ca chỉ là gọi tên, nhưng đôi khi lớn xác không đại biểu toàn bộ. Chúng ta hãy so tài ai hoàn thành hành động trước, mực thua phải kêu côn trùng thắng là đại ca. Ngươi hiểu là ta không nói đến cái tên.



Tiểu Ô tràn đầy tự tin trả lời:



- Hừ hừ? Tại sao không phải là côn trùng thua gọi mực là đại ca? So thì so, ai sợ ai?



Tiểu Ô không hay biết nó đã rơi vào cái bẫy của Đại Ca ruồi trâu.



Nghe Tiểu Ô trả lời, Đại Ca ruồi trâu cười gian nói:



- Đây là ngươi nói, không cho phép đổi ý.



Tiểu Ô hầm hừ trả lời:



- Ai đổi ý kẻ đó là sâu!



Tiểu Ô cắt đứt liên lạc tinh thần, điểm danh binh mã lao hướng Na Bá thị.



Nhưng Tiểu Ô mới mang hai con cua móng ngựa viễn cổ xuất phát được năm phút bỗng cảm ứng tín hiệu rung Đại Ca ruồi trâu phát đến. Tiểu Ô chuyển hóa kỹ lại sau đó nó khóc không ra nước mắt. Quái vật biển nói là ngươi còn chưa đến Na Bá thị đúng không? Ta đã xử lý mục tiêu...



Mãi đến lúc này Tiểu Ô mới hiểu ra ngay từ đầu Đại Ca ruồi trâu đã dẫn đại đội ong vàng ẩn núp gần căn cứ quân sự kia. Tiểu Ô thì cách Na Bá thị mấy chục hải lý, không nói gì khác, chỉ tính thời gian đi đường đủ dể Đại Ca ruồi trâu giảm quyết đám binh sĩ quân Mỹ.



Tiểu Ô vừa phân tích ra ý nghĩa tín hiệu rung từ Đại Ca ruồi trâu, nó tiếp tục nhận được tín hiệu rung mới, tức hộc máu: Ngươi có nghĩ đến không? Lật tung quân hạm thì người nhặt xác làm sao mang theo xác chết rời đi?
Tiểu Ô nằm yên không nhúc nhích quan sát toàn quá trình. Tiểu Ô lắng nghe, biêt ba nam nhân to lớn đuổi theo bóng đỏ biến mất khỏi tầm mắt của nó. Tiểu Ô tò mò đi tới mấy thước, thò xúc tu xuống bãi cát.



- Không ngờ rỗng.



Xúc giác từ xúc tu truyền về nói cho Tiểu Ô biết bên dưới bãi cát là không gian lạnh lão, ẩm ướt không có nước.



Lại nghĩ đến biểu hiện khác lạ của ba nam nhân cao to, bóng đỏ vèo một tiếng biến mất tăm, Tiểu Ô không quá thông minh nhưng cũng biết vấn đề nghiêm trọng. Tiểu Ô đứng dậy chạy nhanh đi vùng biển Diệp Dương Thành quản lý.



Bản năng của mực nói cho Tiểu Ô biết nó nên nhanh chóng nói những gì đa nghe, thấy, cảm giác được cho Diệp Dương Thành biết.



Sau khi Tiểu Ô rời khỏi rặng san hô khoảng năm phút sau, bóng đỏ lúc trước chạy trốn bị ba nam nhân rượt về chỗ cũ, ngoan ngoãn đứng trên bãi cát mặc cho cát cắn nuốt. Bóng đỏ chìm xuống, bãi cát chôn đến đỉnh đầu rồi biến mất.



Thấy nam nhân cao trên hai thước, làn da toàn thân đỏ rực như bị nung nóng quay về không gian dưới cát, một trong ba nam nhân hung dữ trừng một nam nhân khác đứng cạnh mình.



- Lần sau hãy chú ý chút!



Nam nhân khuyên nhủ:



- Trước khi kích hoạt hồn châu phải dùng chủy thủ khống chế hồn châu của bọn họ. Bảy mươi hai người này là thánh chủ tốn nhiều công sức mới luyện chế ra, hấp thu lực lượng âm hàn mấy chục năm cuối cùng thành hình. Nếu bảy mươi hai người này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn tại đây hại chúng ta không lấy lại được thánh kinh mà thánh chủ làm mất thì...



Nam nhân nghe lời răn dạy, cầm chủy thủ gật đầu, nói:



- Đại ca, ta biết rồi.



Nam nhân cầm chủy thủ cười nịnh nói:



- Chắc chắn sau này sẽ chú ý hơn.



Nam nhân được gọi là đại ca liếc người cầm chủy thủ, hít sâu, nói:



- Xuống đi.