Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 466 : Phẩm cách cao thượng lấp lánh tỏa sáng
Ngày đăng: 14:59 18/04/20
- Đây là cái gì?
Nghe Diệp Dương Thành hỏi, Trần An Thiến đến Dương Thành hội quỹ từ thiện hơn mười ngày ngước đầu lên:
- Là bữa sáng, cơm trưa, bữa tối, ăn khuya của bọn nhỏ.
Trần An Thiến xoay người chỉ vào màn hình, nói với Diệp Dương Thành:
- Thứ bọn nhỏ đang ăn là một cục khoai tây dùng chất lỏng thực vật hỗn hợp khoai tây bùn nấu chín nghiền nát nắn lại thành cục. Loại khoai tây bùn qua gia công có thể trữ năm đến bảy ngày, khi đi học bọn nhỏ mang theo, đói thì lấy trong túi ra ăn mấy miếng.
Nói đến đây Trần An Thiến quay người kéo trang web xuống một chút, chỉ vào một nữ phóng viên cắn cục khoai tâu lộ biểu tình nhăn nhó.
Trần An Thiến tiếp tục bảo:
- Cục khoai tây qua chất lỏng thực vật gia công này vừa đắng vừa chát, không có vị khoai tây mà có mùi gay mũi. Theo nữ phóng viên miêu tả thì ăn cục khoai tây này giống như ăn bánh bao thiu, khó nuốt.
Diệp Dương Thành khó hiểu hỏi:
- Tại sao không trực tiếp mang khoai tây luộc?
Không phải Diệp Dương Thành không đồng tình đám nhỏ mà chỉ thấy lạ lùng, có khoai tây nắn thành cục thì tại sao không mang theo khoai tây luộc, hoặc khoai tây sống đi trường học nấu?
Nghe Diệp Dương Thành hỏi, không chỉ Trần An Thiến liếc xéo hắn, các thiếu nữ ngày thường hay gọi hắn nào là Diệp đại ca, Dương Thành đại ca cùng lộ ra biểu tình ngươi hỏi câu quá ngu ngốc, làm Diệp Dương Thành lúng túng.
Trần An Thiến dùng ánh mắt làm Diệp Dương Thành lùi bước, giải thích rằng:
- Hoàn cảnh trường học ở địa phương rất khắc nghiệt, thời tiết nóng bức. Đám nhóc đi đường xa thường buổi ốti ngủ lại phòng học, một tuần về nhà một lần. Mang theo khoai tây chín dễ bị thiu, không đến một ngày sẽ biến chất.
- À...
Nghe Trần An Thiến giải thích, Diệp Dương Thành ngần ngừ một lúc sau định hỏi thắc mắc khác.
Diệp Dương Thành chưa kịp nói gì Trần An Thiến đã ngắt ngang:
- Ngươi định hỏi tại sao không mang khoai tây sống vào trường học nấu chín đúng không?
Diệp Dương Thành lúng túng gật đầu.
- Ừm! Đã sắp xếp hết rồi.
Lâm Mạn Ny gật đầu, nói:
- Ta gọi Điện thoại với mấy tỷ muội. Vừa rồi khi ta đi ra có một 0x đến thay ca, chờ Lâm mụ mụ xuất viện sẽ có ít nhất sáu người đến. Ta có chào hỏi y tá, bọn họ hứa sẽ chăm sóc Lâm mụ mụ thật tốt. Lâm mụ mụ cũng bảo là ngươi đừng lo.
Nghe Lâm Mạn Ny trả lời, Diệp Dương Thành cười khẽ:
- Ha ha, sắp xếp rồi thì tốt.
Diệp Dương Thành đạp ga, thuận miệng hỏi:
- Tối nay nàng muốn ăn tối ở đâu?
- Ta nghe một tỷ muội nói bên đường Ngũ Hoàn có một tiệm mì rất đặc sắc, mùi vị không tệ.
Lâm Mạn Ny nghiêng đầu ngẫm nghĩ:
- Hay đêm nay chúng ta qua đó ăn đi?
Diệp Dương Thành kinh ngạc nói:
- Ăn mì sợi?
Diệp Dương Thành không từ chối đề nghị của Lâm Mạn Ny, hắn gật đầu đồng ý.
Diệp Dương Thành cười trêu Lâm Mạn Ny:
- Đặc sắc là thứ yếu, chủ yếu là rẻ đúng không?
Lâm Mạn Ny cười cười:
- Ha ha.
Hai người ăn cơm chiều trong tiệm mfi Lâm Mạn Ny đề cử. Đó là tiệm mì mới mở, cũng không đặc sắc gì, rất bình thường. Lâm Mạn Ny nói tiệm mì đặc sắc vì tên của nó đúng là tiệm mì đặc sắc. Khi biết sự thật này, Diệp Dương Thành dở khóc dở cười.