Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 483 : Cút! Lão tử không thời gian hồ nháo với mày!
Ngày đăng: 14:59 18/04/20
Khi đám thủ hạ của Trần Hải Bân xuống xe, Diệp Dương Thành đã có bình phán thiện ác, cuối cùng cho ra kết quả, đám đội viên thành quản này ngoại trừ hai người cần trừng phạt nhẹ, mười ba người còn lại đều là cặn bã phải nghiêm trị.
Đây còn là nhân viên chấp pháp công bình công chính giữ gìn pháp luật sao? Đây quả thật là một đám ác ôn khoác da người!
- Anh đừng cấp mặt không biết xấu hổ.
Trần Hải Bân thật sự kiêng kỵ thân thủ của Diệp Dương Thành, cũng không phải sợ Diệp Dương Thành đánh đám côn đồ dưới tay mình bị thương, mà là sợ Diệp Dương Thành nhắm ngay bản thân của hắn, thấy không tạo được áp lực, liền tức giận khoát tay nói:
- Cự tuyệt phối hợp nhân viên chấp pháp điều tra, ngang nhiên lấy bạo lực kháng cự pháp luật…lên!
Trước khi đánh người còn chụp mũ, xem ra hành vi này không phải làm lần đầu tiên!
Đám đội viên thành quản quay người rút ra ống nước dài chừng năm mươi phân bằng sắt đặt trên xe xông tới.
- Tiểu tử, mày tiếp tục hoành một cái cho các ca ca xem thử đi?
Đám đội viên thành quản khiêng ống nước trên vai, liếc mắt nhìn Diệp Dương Thành, bĩu môi nói:
- Không phải nói mày thật lợi hại lắm sao? Có dũng khí tiếp tục hoành thử xem?
Làm cho Diệp Dương Thành không biết nói gì chính là người của Chu gia vừa thấy cảnh này, liền kêu gào nói:
- Đánh, đánh chết hắn!
- Đánh chết tiểu súc sinh xem hắn còn dữ hay không…
- Xuống tay độc ác một chút, chặt đứt chân chó của hắn, sau khi xong mời mọi người uống rượu…
Ngay khi Diệp Dương Thành nheo mắt đánh giá đám người kia, Vương Tuệ Tuệ đột nhiên hét lên một tiếng:
- Cẩn thận!
- Đi chết đi!
Trải qua thời gian dài khôi phục, tuy rằng vết thương trên người không thể lành lại, nhưng năng lực cử động tay chân vẫn còn, Chu Vệ Quân giãy dụa đứng lên, nhặt cục đá rống giận lao tới.
Nhưng lần vừa rồi đánh lén bị một cái tát vang dội, mà lần này…
- Không phải chỉ là một đám lâm thời công sao, đánh thì đánh, ông làm được gì tôi?
- Tôi…
Trần Hải Bân nhất thời nghẹn lời, sắc mặt trầm xuống, nói:
- Đánh người là không đúng…
Vừa nghe lời này của hắn, Diệp Dương Thành biết hắn bắt đầu sợ hãi, nhìn thoáng qua tay trái buông xuôi vô lực của hắn, Diệp Dương Thành nhếch môi cười, chậm rãi đi tới.
- Anh…anh muốn làm gì?
Nhìn thấy hành động của Diệp Dương Thành, Trần Hải Bân nhất thời giật mình, bật lui hai bước dựa sau xe, thần sắc bối rối hô:
- Tôi…bọn họ là lâm thời công, tôi là chính quy…
- Mẹ nó, chính quy cái rắm!
- Ba!
Diệp Dương Thành vung bạt tai, kéo cổ áo hắn tới gần, cười lạnh:
- Với kiểu làm việc không phân biệt thị phi trắng đen như ông, dù hôm nay lão tử đánh chết người, cũng không ai dám đi ra phóng cái rắm, tin không?
- Tôi…
Trần Hải Bân ngây người, theo bản năng nói:
- Vậy anh đánh người là đúng sao?
- Lão tử đánh người là vì chức trách.
Cũng không quản Trần Hải Bân có nghe hiểu lời của mình hay không, Diệp Dương Thành buông cổ áo của hắn, tát bay hắn ra ngoài, nói:
- Một năm trước nhìn thấy ông ức hiếp một vị lão nhân bán dưa trên đường, lão tử đã muốn đánh người, hôm nay lại tự mình đưa tới cửa.