Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 504 : Phục lạy ngài!

Ngày đăng: 15:00 18/04/20


Đột nhiên ngửa đầu kêu lên một tiếng bi thiết, lão nhân đã lâm vào tuyệt vọng chợt quỳ sụp xuống cạnh hố to mình đào ra, cầm lên một cục đất khô cằn nứt nẻ, nhìn lên không trung, thất thanh khóc ồ lên:



- Xin lạy ngài, xin ngài cho trời mưa đi, van cầu ngài…



Trên lòng sông cứng rắn như xi măng, lão nhân liên tục phục lạy, máu tươi dần dần nhuộm đỏ mảnh đất trước người ông lão, nhưng máu cũng không thoát khỏi ánh mặt trời chói chang, nháy mắt đã hoàn toàn cạn khô…



Khi lão nhân đang phục lạy ông trời, cách chỗ lão nhân chừng 900m, có hai trung niên nam nhân mặc sơ mi trắng đang đứng, nhìn những hố to nhỏ nằm khắp lòng sông khô cạn, hai nam nhân yên lặng nhìn nhau, đôi môi khô khốc mang đến đau đớn tựa hồ làm cho họ không hề có chút cảm giác nào.



Yên lặng nhìn nhau hồi lâu, nam nhân bên trái cúi người đào lên một khối đất cứng rắn như đá, khô cằn nói:



- Nếu còn không có mưa, huyện của chúng ta xong rồi, thật sự…xong rồi.



- Hai giờ trước tôi gọi điện cho sở khí tượng tỉnh.



Nam nhân còn lại thần tình chua xót, hít sâu một hơi, thấp giọng nói:



- Trong bảy ngày tới chẳng những là huyện Hội Đông chúng ta, hơn phân nửa Tứ Xuyên cũng sẽ không có mưa.



Nói tới đây, hắn thoáng ngẩng đầu, híp mắt nhìn bầu trời không một bóng mây, mặt trời chói chang chiếu xuống, gian nan nuốt ngụm nước bọt, tiếp theo thấp giọng nói:



- Một mảnh ruộng ớt lớn như vậy, năm nay chỉ sợ hủy hết rồi.



- Ai…



Hai người đồng thời thở dài, từ trên mặt họ có thể nhìn ra, giờ phút này họ thật vô lực cùng tuyệt vọng, thân làm một chủ tịch huyện cùng bí thư huyện ủy, khi đối mặt cùng thiên tai, bọn họ căn bản không có chút lực nào kháng cự.




Nhìn Lưu Xương Hoa đứng dưới mưa hô to thất thanh, nhìn thấy vị bí thư thành ủy gần như điên cuồng, quan viên đồng hành đều cúi đầu, trong lòng thở dài.



Có người tự hỏi làm sao giải quyết vấn đề xả nước của đập chứa Đông Giang, có người cân nhắc nên đem người nhà thân thích di chuyển nơi khác, mỗi người đều đang tự hỏi, nhưng đều có chung một ý nghĩ…



Trận mưa lớn trăm năm hiếm thấy này, sẽ không ngừng lại trong thời gian ngắn, dù cho Lưu Xương Hoa kêu vỡ cổ họng, dù cho dân chúng bái vỡ đầu, mưa vẫn vô tình trút xuống.



Chính Lưu Xương Hoa cũng chỉ muốn phát tiết trong lúc này mà thôi.



Ngay khi hắn chuẩn bị hạ lệnh di chuyển dân chúng hạ du đập chứa Đông Giang, mở đập xả nước giảm sức ép…



Tầng mây đen dày đặc trên bầu trời đột nhiên quay cuồng kịch liệt, hạt mưa chậm rãi thu nhỏ lại, chậm rãi giảm bớt…



Ngay cả Lưu Xương Hoa cũng đã cảm thấy.



Hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên không trung.



Trong ánh mắt trân trối kinh ngạc của mấy trăm vạn người, tầng mây đen dày đặc bao phủ bầu trời Sâm Châu đột nhiên quay cuồng kịch liệt, chậm rãi tán đi, rất nhanh hạt mưa dần dần giảm nhỏ đến khi biến mất, ánh mặt trời đã lâu không gặp lộ ra nụ cười sáng lạn.



Ánh mặt trời chiếu xuống Sâm Châu bị mưa to tàn phá, đối mặt với cảnh thời tiết biến đổi cực lớn trong vòng năm phút thời gian, những thanh niên vui vẻ ra mặt, đại bộ phận người già sùng kính quỳ xuống đất cảm tạ ông trời, bọn họ cảm thấy được đây là ông trời nghe được họ khẩn cầu, nên ra tay tán đi mây đen.



Người không hiểu tri thức chỉ biết là đã hết mưa, trời trong xanh rồi, cuộc sống của họ sẽ khôi phục lại bình thường, mà người hiểu biết chút tri thức khí tượng khi đối mặt loại tình huống này, chỉ nghẹn họng nhìn trân trối, thậm chí miệng há hốc không cách nào tin tưởng.



Tầng mây dày nặng như thế, lại trong vòng năm phút đồng hồ ngắn ngủi hoàn toàn biến mất, đây không phải kỳ tích, tuyệt đối không phải là kỳ tích mà là…đây quả thật chính là thần tích!