Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 514 : Lại dám đụng tới miếng thịt của ta!
Ngày đăng: 15:00 18/04/20
!
- Mạn Ny, anh đã chuyển tiền vào tài khoản, bên em thuận lợi không?
Buổi chiều, Diệp Dương Thành gọi điện cho Lâm Mạn Ny, hắn đã chuyển qua thêm mười hai triệu, mà đăng ký trong hồ sơ cũng là quyên tiền nặc danh.
Nhận được điện thoại của Diệp Dương Thành, trong lòng Lâm Mạn Ny tuy vui mừng, nhưng nàng đang bị một đống sự tình làm sứt đầu mẻ trán, chợt cười khổ nói:
- Thuận lợi thì thuận lợi, chỉ là…
- Chỉ là cái gì?
Nghe ra tiếng cười khổ của nàng, Diệp Dương Thành không khỏi ngẩn ra, nhíu mày hỏi:
- Lại xảy ra chuyện gì sao?
- Cũng không phải chuyện gì lớn.
Lâm Mạn Ny thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn mở miệng giải thích:
- Các huyện thị chung quanh huyện Tử Vân đều nổi danh là huyện nghèo khó cấp quốc gia, vừa nghe được tin tức chúng ta đến huyện Tử Vân, người lãnh đạo huyện thị…
Lâm Mạn Ny cũng không nói hết lời, nhưng Diệp Dương Thành hiểu được:
- Em đã đáp ứng sao?
Mạn Ny khẽ cắn môi, ân một tiếng lại giải thích:
- Nhưng em cũng không hoàn toàn đáp ứng, chỉ nói nếu điều kiện cho phép, quỹ từ thiện sẽ đến huyện của họ nhìn xem.
Lời hứa như vậy không khỏi có vẻ bề ngoài, nhưng Lâm Mạn Ny là hội trưởng, tự nhiên hiểu được vấn đề tài chính của quỹ hội, tuy rằng nàng rất muốn giúp, nhưng đứng trước sự thật nàng chỉ có thể lui một bước, làm yên lòng đối phương sau đó mới trù tính lại.
Hiển nhiên Diệp Dương Thành tương đối hài lòng với cách xử sự này của Lâm Mạn Ny, nàng cũng không phải người có tính cách tùy ý hứa hẹn, ít nhất đã trầm ổn hơn so với trước kia.
Nghe được lời giải thích của nàng, Diệp Dương Thành cười nói:
- Trả lời vô cùng xảo diệu, nhưng em làm như vậy xem như cấp cho họ hi vọng, dù sao cũng là người lãnh đạo một huyện, có thể không cần mặt đi cầu em, xem ra bọn họ thật sự là vì dân chúng trong huyện, nếu phần hi vọng này tan biến, nói không chừng họ sẽ oán trách em.
- Nhưng mà em cũng không có biện pháp…
Diệp Dương Thành khó hiểu, không khỏi nhíu mày:
- Chính phủ Mỹ không phải luôn bao che tham quan Hoa Hạ sao? Sao vậy? Bọn hắn muốn thỏa hiệp?
Phó Diệc Chi lắc đầu thấp giọng nói:
- Phụ thần, nếu Diệc Chi không đoán sai, nước Mỹ bắt tham quan Hoa Hạ chúng ta chỉ sợ là vì tài chính đã bị bọn hắn cuốn đi.
- Cái gì?
Diệp Dương Thành bật dậy:
- Vì tài chính trong tay bọn hắn?
- Dạ.
Phó Diệc Chi gật đầu đáp:
- CIA chẳng những bắt tham quan của Hoa Hạ, đồng thời cũng bắt tham quan của các nước khác, hơn nữa bốn mươi phút trước đã đưa Trịnh Kiến Cường đến ngân hàng Thụy Sĩ, nếu Diệc Chi đoán không lầm, hiện tại bọn hắn hẳn đã hoàn thành xong việc chuyển khoản tài chính.
- Kháo!
Diệp Dương Thành nhịn không được mắng to, bởi vì mục tiêu của hắn chẳng phải là đám tham quan đang lẩn trốn bên ngoài sao? Nước Mỹ…lại dám động miếng thịt của hắn, quả thật là ăn gan hùm mật gấu!
Được lắm, ta còn chưa đi tìm các ngươi tính sổ đâu, các ngươi lại dám trành đồ vật của ta…chán sống!
Trong lòng nảy sinh ác độc, hắn hỏi:
- Bọn hắn lấy số tiền kia làm gì? Biết không?
- Phụ thần không biết sao?
Phó Diệc Chi kinh ngạc.
Diệp Dương Thành nhíu mày:
- Nhanh chóng nói cho ta biết, rốt cục là chuyện gì xảy ra?