Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 63 : Người luôn ích kỷ

Ngày đăng: 14:51 18/04/20


Thanh âm kia phi thường mờ ảo, tựa hồ từ khắp bốn phương tám hướng cuốn tới, làm cho người ta không thể phán đoán từ nơi nào truyền đến.



Nghe được ba chữ “Trấn linh thuật”, Lục Vĩnh Huy nhướng mày, mất kiên nhẫn trầm giọng nói:



- Ai ở trong này giả thần giả quỷ? Ta…



- Thần tôn tha mạng, thần tôn tha mạng!



Không giống như phản ứng của Lục Vĩnh Huy, sau khi nghe được ba chữ “Trấn linh thuật”, Triệu Dung Dung giống như nhìn thấy được mười tám tầng địa ngục, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, cực kỳ thương cảm.



Lục Vĩnh Huy cũng chưa chết cho nên không tiếp xúc đến quỷ thần, nhưng Triệu Dung Dung thì khác, nàng đã chết, tuy rằng cơ duyên xảo hợp gặp nơi cửu âm hóa thân thành lệ quỷ nhưng chỉ mới mười ngày thời gian, nhưng có một ít chuyện nàng tự dưng cũng biết.



Thần quỷ nhân, Triệu Dung Dung thuộc quỷ loại, trời sinh có cảm giác cực kỳ mẫn tuệ đối với thần minh, lúc trước khi giao thủ với Lục Vĩnh Huy nàng chợt ngẩn người, cũng bởi vì trong mơ hồ cảm nhận được chân khí của thần minh, nhưng bởi vì chân khí không rõ ràng cho nên nàng cũng không biết rõ.



Nhưng ngay vừa rồi cỗ chân khí kia lại tuôn tràn như suối, như sóng biển liên miên không dứt, làm tận đáy lòng nàng cảm nhận được uy nghiêm của thần minh, cho nên nàng liền trực tiếp quỳ giữa không trung phục lạy cầu xin tha thứ.



Bởi vì nàng là lệ quỷ, tuy thuộc quỷ loại nhưng cũng đã không còn là người bình thường, cũng giống như người biến dị, đều bị quy về phạm trù bị gạt bỏ.



Triệu Dung Dung quỳ giữa không trung phục lạy cầu xin tha thứ, Lục Vĩnh Huy dần dần phát giác hương vị bất thường, không đợi hắn làm ra hành động, trên đỉnh đầu Triệu Dung Dung bỗng nhiên xuất hiện một đạo đồ án cực kỳ phức tạp, cỡ một chiếc đĩa nhỏ, ngân quang lóng lánh, vô cùng huyễn lệ!



Ngân sắc đồ án xoay tròn thật nhanh trên đỉnh đầu Triệu Dung Dung, mới xuất hiện chưa đầy ba giây thời gian đã vô thanh vô tức biến mất, ngay tiếp theo Triệu Dung Dung cũng cùng tiêu thất!



Một màn này làm lá gan Lục Vĩnh Huy như muốn nứt ra, thần tôn nào đó nháy mắt thu Triệu Dung Dung, đã bị hắn kết hợp cùng thần tiên trong truyền thuyết.



Chẳng qua tuy đã suy đoán được điều kinh hãi kia, nhưng hắn cũng không lựa chọn bó tay chịu trói, ngay sau khi Triệu Dung Dung biến mất được hai giây thời gian, sắc mặt hắn biến đổi, đồng thời xoay người lao ra cửa phòng bệnh, giờ phút này trong đầu óc to mọng kia không còn ý niệm kiều diễm nào, chỉ còn lưu lại một điều duy nhất: rời đi nơi này!




Thanh niên mặc âu phục trắng tựa hồ nhớ tới chuyện gì, liếc mắt nhìn Diệp Dương Thành nhưng không nói một lời.



Cô gái mặc váy ngắn màu cà phê, tất đen mỏng cùng áo cánh dơi màu trắng có chút nghi hoặc quay đầu nhìn hắn, nhưng không có phản ứng gì quá lớn.



Chỉ có thanh niên mặc quần bò màu đen, sơ mi màu xám nhíu mày, trên mặt lộ vẻ khó chịu, hừ lạnh một tiếng nâng tay muốn đánh:



- Ồn ào cái rắm…



- Nguyệt Hoa!



Thanh niên mặc âu phục trắng đưa tay kéo tay người kia, khẽ lắc đầu:



- Đừng làm rộn.



- Lục Vĩnh Huy có chút cổ quái.



Cô gái chỉ nhìn thoáng qua Diệp Dương Thành, liền đưa mắt nhìn Lục Vĩnh Huy, nhíu mày nói:



- Không hề cử động.



- Ân?



Nghe được lời nói của cô gái, hai thanh niên cùng xoay người nhìn Lục Vĩnh Huy, bỏ qua Diệp Dương Thành, ba người không chú ý tới Diệp Dương Thành đứng ở sau lưng cúi đầu thở dài, vẻ mặt như tiếc hận lại như…vui mừng?