Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 74 : Không đội trời chung

Ngày đăng: 14:51 18/04/20


- Đại ca!



Diệp Dương Thành bỗng nhiên kêu làm Triệu Dung Dung luống cuống tay chân:



- A?



Triệu Dung Dung ngơ ngác nhìn Diệp Dương Thành, nàng không hiểu tại sao hắn bỗng nhiên gọi nàng là đại ca? Quan niệm tôn ti trên dưới đã bị Cửu Tiêu khắc sâu vào linh hồn Triệu Dung Dung.



Triệu Dung Dung kinh hoàng quỳ xuống nói:



- Chủ nhân, Dung Dung không phải đại ca của người.



Diệp Dương Thành nhìn bộ dáng kinh hoàng sợ gần chết của Triệu Dung Dung thì cười khổ xòe tay ra,



Diệp Dương Thành nói:



- Má ơi, ta không gọi nàng là đại ca, ta đang kêu nó.



Diệp Dương Thành chỉ vào con ruồi trâu sặc sỡ nhiều màu:



- Nó tên là Đại Ca, biết không?



Triệu Dung Dung hoảng hốt không nghe rõ Diệp Dương Thành nói chuyện, nàng cho rằng con ruồi nhỏ quái dị này là sếp của Diệp Dương Thành.



- Nó... Nó là đại ca?



Triệu Dung Dung làm động tác khiến Diệp Dương Thành không biết nên khóc hay cười.



Triệu Dung Dung biểu tình cung kính quỳ dưới đất, dập đầu hướng ruồi trâu nói:



- Xin chào đại ca, ta tên Dung Dung, là linh phó của chủ nhân.



- Má ơi.



Diệp Dương Thành vỗ trán nói:



- Ý ta nói tên của nó gọi là Dung Dung, đây là ta xưng hố nó chứ không phải nó là đại ca của ta. Sự thật nó không phải đại ca, ta mới là đại ca của nó. Cho nên nàng đừng dập đầu chào hỏi nó, bởi vì đại ca của nàng và nó đều là ta. Ta mới là đại ca của các ngươi!



Diệp Dương Thành nói một đống lời linh tinh, Triệu Dung Dung càng nghe càng như vịt nghe sấm thẫn thờ tại chỗ. Triệu Dung Dung chỉ hiểu câu cuối cùng, nghĩa là con ruồi xinh đẹp và kỳ lạ này không phải sếp của Diệp Dương Thành!



Triệu Dung Dung lộ biểu tình uất ức đứng dậy, nhỏ giọng nói:



- Dung Dung không biết nó không phải là đại ca của chủ nhân, Dung Dung cứ nghĩ nó là đại ca của chủ nhân nên mới...



Không đợi Triệu Dung Dung rối rắm vấn đề đại ca hoặc không, Diệp Dương Thành ra hiệu nàng im miệng.
- Vậy người bên lão thái gia đến lấy tiền...



- Cứ cho bọn họ lấy đi, không cần báo ta biết.



Lục Thế Minh để lại một câu, hai đàn em theo sau gã đi xuống lầu. Lục Thế Minh vào phòng ngủ lầu ba, gã sẽ không ở trong phòng cũ của Lục Hồng Quân dưới tầng hai.



Lục Thế Minh xuống phòng ngủ tầng ba, hai tay sai canh giữ trước cửa gật đầu, khom lưng cung kính nói:



- Minh ca!



- Minh ca!



Lục Thế Minh nghe hai tay sai chào hỏi, sắc mặt âm trầm hơi dịu lại, hỏi:



- Cô nương bên trong có tự sát không?



- Minh ca yên tâm, không có việc gì.



Một tên tay sai vỗ ngực nói:



- Tay chân bị cố định ở khung giường, miệng bị nhét vải, có muốn tự sát cũng không được.



Lục Thế Minh khen ngợi liếc tên đó, lại hỏi một tay sai khác:



- Có điều tra rõ chi tiết của nàng ta?



- Đã điều tra rõ ràng.



Tay sai kia vội gật đầu, nói:



- Các huynh đệ tốn ba, bốn ngày điều tra rõ mới trói người về. Trong nhà không có ai làm quan, phụ mẫu ngồi tù, trên trấn không có người thân gì, sẽ không xảy ra vấn đề.



- Rất tốt.



Tâm tình Lục Thế Minh luôn bực tức rốt cuộc nhoẻn miệng mỉm cười hỏi:



- Chờ ta cưỡi xong rồi sẽ cho các huynh đệ lại đây chơi chung.



Mấy tên đàn em cười to bảo:



- Cảm ơn Minh ca, ha ha ha ha ha ha!



Đám người cười khả ố.