Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 627 : Nếu tha được thì tha…
Ngày đăng: 15:02 18/04/20
- Đúng rồi tiểu Tráng, trong nhà cậu làm gì nha?
Đại Tráng giúp Diệp Cảnh Long đuổi đi đôi nam nữ kia, cũng ngồi xuống cùng bàn với hai người, còn có bạn gái của hắn, là một cô gái nhìn qua thập phần cao lớn.
- Nhà của tôi sao?
Diệp Cảnh Long đang cúi người ăn cơm chợt ngây ra, ngẩng đầu cười:
- Anh của tôi mở nhà xưởng, cha mẹ tôi mở cửa tiệm quần áo ở dưới quê, cậu sao?
Mặc dù Diệp Cảnh Long cùng đại Tráng là bạn cùng phòng, nhưng giữa họ cũng chưa từng giới thiệu tình huống gia đình, cho nên đại Tráng không biết gia đình Diệp Cảnh Long làm nghề gì, mà Diệp Cảnh Long cũng không biết nhà hắn làm gì, lúc này nghe được câu hỏi của hắn, cũng cười cười đơn giản nói sơ lược.
- Mở cửa tiệm còn mở nhà xưởng, điều kiện gia đình cậu không tồi đâu nha.
Nghe được Diệp Cảnh Long trả lời, đại Tráng cũng không để trong lòng, dù sao theo biểu hiện thường ngày của Diệp Cảnh Long trong trường học, không giống như công tử nhà giàu, phỏng chừng gia đình cũng chỉ làm ăn nhỏ mà thôi.
Hắn cười nói một câu, theo sau lại nói:
- Nhà của tôi mở khách sạn, phải rồi, em dâu thế nào?
- Tôi sao?
Thần sắc Mạnh Văn Tuệ không hề có chút khó xử, cười dài trả lời:
- Nhà của tôi làm ruộng, cha mẹ chú bác đều là nông dân.
- Thật vất vả đi?
Cô gái ngồi cạnh thản nhiên nói, tựa hồ cũng bị chạm đến chuyện gì đó, trong đôi mắt lướt qua vẻ kính nể, xen lời nói:
- Tôi nhớ được trước kia khi đi học, mỗi ngày chỉ được một đồng chi tiêu, bữa sáng hai xu, cơm trưa năm xu, còn lại ba xu mua chút ăn vặt.
- Ha ha, cô đã thật hạnh phúc.
Mạnh Văn Tuệ hít một hơi, nói:
- Mỗi ngày đến trường, tôi chỉ mang một ít lương khô, bốn năm giờ sáng rời giường cầm đuốc đi đường núi suốt hai giờ, buổi tối về nhà cũng vậy…tôi nhớ được khi đó cha tôi mua cho tôi đôi giày mới, tôi luyến tiếc mang, đến trường tan học đều đi chân trần…
Bốn người, hai đôi tình nhân, ngồi trong nhà hàng nhỏ gần vị trí cửa sổ trò chuyện ăn cơm, Mạnh Văn Tuệ không hề có chút giả dối với xuất thân của chính mình, thần sắc thật thản nhiên, đủ làm cho một ít người vì mặt mũi mà nói dối vô cùng xấu hổ.
Ngay khi đại Tráng muốn xông tới, Diệp Cảnh Long đột nhiên kéo cánh tay hắn, tuy trong lòng không cam tâm, nhưng vẫn cắn môi nói:
- Chuyện trước đó chúng tôi cũng có sai, tôi có thể xin lỗi anh…
- Xin lỗi? Mày nói chuyện với ai đây?
Thanh niên giả vờ giả vịt nhìn quanh, nhún vai:
- Ngượng ngùng ah, tao nghe không hiểu mày đang nói gì.
- Huynh đệ, tha được người thì tha…
- Phi, đại gia không có thời gian nhàn rỗi gây sức ép với mấy tên học sinh như tụi mày.
Thanh niên thả ngụm khói, vuốt mặt Cừu Lỵ Lỵ, phun cục đàm xuống đất khinh thường nói:
- Nếu không phải vì tiểu bảo bối nhà tao, đại gia cũng lười đi ra gặp mặt tụi mày.
Nói xong hắn ôm Cừu Lỵ Lỵ đi tới chỗ chiếc xe, đi vài bước quay đầu nói:
- Tận tình chiêu đãi bọn hắn, không giáo huấn một chút thật không biết ai mới là đại gia!
- Hắc hắc, Vương thiếu, ngài cứ yên tâm đi.
Một tên thanh niên huy gậy bóng chày cười hắc hắc đáp.
Mà thanh niên kia ôm Cừu Lỵ Lỵ lên xe trực tiếp rời đi.
- Tiểu tử, đêm nay cho ca môn chiêu đãi tụi mày đi.
Tên thanh niên quay đầu lại cười hắc hắc:
- Tụi tao cũng là lấy tiền của người giúp người tiêu tai, vạn nhất đánh ra tinh thần thất thường hay tay chân tàn phế, ngàn vạn lần đừng oán hận tụi tao.
Không đợi đại Tráng kịp nói gì, thanh niên đã vung gậy liếm liếm môi dữ tợn nói:
- Các huynh đệ, lên!