Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 654 : Ai dám thắng hắn đây?
Ngày đăng: 15:03 18/04/20
- Ta muốn tư liệu của Trịnh gia, trong vòng một ngày điều tra rõ ràng toàn bộ tư liệu trong năm đời của Trịnh gia cho ta!
Trở lại trong Thủy Tinh Hoa Uyển, Diệp Dương Thành đi vào nhà ném chìa khóa xe trên sô pha, vừa dặn dò Sở Minh Hiên:
- Mặt khác chú ý công tử ca đi gần với Trịnh gia, điều tra rõ ràng tư liệu của hắn!
- Dạ…chủ nhân.
Sở Minh Hiên khom người đáp ứng, sau đó biến mất trong phòng. Có một số việc thông qua nhóm thần sử đang ám ảnh nhậm chức hoàn thành, nhưng có một số việc phải tự mình ra tay, tuy rằng Sở Minh Hiên không biết vì sao Diệp Dương Thành đột nhiên muốn điều tra Trịnh gia, nhưng mà…không cần tìm hiểu lý do.
Diệp Dương Thành đi lên lầu vào phòng ngủ, tắm rửa xong ngồi xếp bằng trên giường, chậm rãi nhắm mắt lại…trải qua một buổi tối tu luyện, Diệp Dương Thành sảng khoái đi xuống lầu, lái xe chạy tới khách sạn Kim Bằng, đón Vương Tuệ Tuệ, cười hỏi:
- Đã suy nghĩ kỹ chưa, muốn mua xe gì vậy?
- Thoải mái một chút là được.
Vương Tuệ Tuệ kỳ thật không nghĩ tới vấn đề này, nàng chỉ nói theo sở thích của mình:
- Không gian lớn một chút, màu đỏ…
- Đi qua xem trước đã.
Nghe được lời của nàng hắn đã biết nàng không tra xét qua, chỉ nhún vai cười, giẫm ga cho xe chạy tới một cửa hàng 4S BMW.
Hắn muốn mua cho Vương Tuệ Tuệ một chiếc xe thể thao không mui màu đỏ, nhưng nàng lấy lý do quá phô trương, không phù hợp với cá tính của mình nên cự tuyệt. Cuối cùng xoay vài vòng trong cửa hàng mới tuyển một chiếc BMW M6 màu đỏ, sau khi nàng nhìn thấy giá cả đã muốn kéo Diệp Dương Thành rời khỏi cửa hàng.
Chiếc xe hơn hai triệu, làm cho nàng ngán ngẩm muốn rút lui. Nhưng Diệp Dương Thành kéo nàng trở lại, mỉm cười nhìn nhân viên bán hàng, chỉ vào chiếc xe nói:
- Chiếc này đi, quản lý của cô ở đâu?
- Quá lãng phí.
Lái xe mới rời khỏi cửa hàng, Vương Tuệ Tuệ cầm túi xách xuống xe, nhìn Diệp Dương Thành nói:
- Hơn hai triệu đó!
- Ha ha, như vậy mới phù hợp với em không phải sao?
Diệp Dương Thành cười cười, nháy mắt nói:
Sở Minh Hiên do dự nói:
- Nội tình bên trong lão bộc chưa điều tra rõ ràng, nhưng đây là nhóm công tử ca muốn tặng tiền cho Vu Hải Thanh, nói là cùng đua xe, nhưng ai dám thắng hắn đây?
Sắc mặt Diệp Dương Thành không chút thay đổi gật đầu, chờ Sở Minh Hiên nói tiếp.
- Bên huyện Ôn Nhạc chỉ có con thứ ba của Trịnh gia là Trịnh Trường Vân tham gia đua xe, mấy nhị thế tổ còn lại đều trực tiếp đi cùng Vu Hải Thanh từ Hàng Châu qua đây.
Sở Minh Hiên nói:
- Trong lúc đua xe, Vu Hải Thanh không cẩn thận đụng trúng một thôn dân trấn Duyên Đãng chạy xe máy từ trên núi xuống.
- Tuy Vu Tranh Vanh ít quản chuyện trong nhà, nhưng lại ước thúc con mình phi thường nghiêm khắc, nếu tin tức đụng người rơi vào trong tai hắn, như vậy chuyện bài bạc cũng không cách nào che giấu.
Sở Minh Hiên hít sâu một hơi, nói:
- Ngay khi Vu Hải Thanh có chút không biết phải làm sao, Trịnh Trường Vân đột nhiên phát động xe!
- Chiếc xe cán qua thôn dân kia, khiến người nọ chết ngay tại chỗ, sau đó Vu Hải Thanh cùng vài công tử ca thoát khỏi hiện trường, Trịnh Trường Vân gọi điện cho Trịnh Bang Huy, phái một tay đấm chạy tới hiện trường tai nạn…
- Vì thế oan án rơi lên người tay đấm kia, mấy công tử ca đều bình yên vô sự, đợi khi công an chạy tới hiện trường, dấu vết đã bị thu thập sạch sẽ, còn có Trịnh gia chủ động ra mặt nhận tội…
Nói tới đây Sở Minh Hiên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Dương Thành, nói tiếp:
- Chuyện này cứ vậy bị dễ dàng che giấu đi, Trịnh gia trả giá một tay đấm bị mười năm tù cùng hai trăm ngàn bồi thường, thuận lợi tạo nên quan hệ với Vu Hải Thanh, vài năm thời gian được hắn chiếu cố, tập đoàn Trịnh Bang phát triển thật nhanh, chưa qua sáu năm đã có tài sản gấp mấy lần…
- Hơn nữa…
Sở Minh Hiên cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Hơn nữa Vu Hải Thanh không thích nữ sắc chỉ mê nam đồng, mấy năm nay Trịnh gia dùng đủ loại thủ đoạn thu nạp hơn mười nam đồng cho Vu Hải Thanh, hiện tại còn giam giữ trong một dãy biệt thự nằm ở phía đông Khánh Châu thị…mỗi cách mười ngày nửa tháng Vu Hải Thanh sẽ đến đó một lần…
- Tốt lắm.
Nghe Sở Minh Hiên nói tới đây, Diệp Dương Thành đột nhiên nở nụ cười, nháy mắt biến thành cười lạnh, từ trong miệng rít lên:
- Rất tốt!