Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 659 : Bọn họ là ai?

Ngày đăng: 15:03 18/04/20


Diệp Dương Thành có thể hiểu được áp lực hiện tại của cha mẹ, dù sao đều là thân thích bạn bè, từ chối ai cũng sẽ tổn thương tình cảm. Nhưng nếu lựa chọn giúp người nào đó, nhóm người này đương nhiên sẽ cao hứng, nhưng nếu đã mở tiền lệ, những người khác thì sao bây giờ?



Cho nên muốn giải quyết vấn đề nhân tình này, mấu chốt là ở một chữ, chính là “lợi”, vô luận muốn nhập cổ, hay muốn chiếm vị trí ăn không ngồi rồi trong công ty, đều không tránh thoát chữ “lợi”, nói cách khác, nếu chuyện không có lợi thì ai lại chịu đi làm đây?



Xét đến cùng, nếu hắn muốn giải quyết vấn đề này, bất kể là ai nếu tìm tới cửa, đều tìm việc giao cho bọn hắn đi làm, nhưng không phải hết thảy đều đưa vào danh sách nhân viên công ty của chính mình.



Cho xe ngừng ven đường, Diệp Dương Thành cúp điện thoại, xoa xoa cằm, nhìn dòng người qua lại như nước chảy, lâm vào trong trầm tư.







- Ha ha ha…



Một trận tiếng cười to vang lên trong một hội quán tư nhân, vừa cúp điện thoại, Vu Hải Thanh đứng bật dậy, trên mặt lộ nụ cười lạnh lẽo, lẩm bẩm:



- Đang lo lắng không có lý do đâu, mày lại chủ động đưa tới cửa.



Nói xong câu đó, Vu Hải Thay vẫy tay gọi nam tử mặc âu phục đen, nói:



- Chuyện điều tra tiếp tục tiến hành, hiện tại anh trước tiên đi…



Nhỏ giọng dặn dò một phen, khóe môi Vu Hải Thanh hiện lên nụ cười giả tạo:



- Lần này tôi thật muốn nhìn xem đó là mãnh long quá giang, hay chỉ là một con sâu lông chỉ biết tránh trong kén!



Nghe được lời dặn dò của Vu Hải Thanh, trong lòng nam tử trầm xuống, hắn cảm nhận được một cỗ bất an, nhưng lại không biết vấn đề ở nơi nào. Chỉ thoáng do dự chốc lát, cuối cùng hắn vẫn không nói ra nỗi lo lắng trong lòng mình, gật gật đầu, xoay người rời khỏi phòng đi thẳng đến thành phố Thiệu Hoa.



Vu Hải Thanh không hề biết những lời hắn nói với nam tử kia đã bị mấy công tử ca ở phòng bên cạnh thông qua trang bị nghe trộm toàn bộ nghe rõ ràng.



Thanh niên mập mạp đưa tay tắt đi chiếc máy nhỏ trên bàn, trên mặt lộ dáng tươi cười đắc ý, chỉ vào cái máy nhỏ nói:



- Đây gọi là lo trước khỏi họa.



- Lục thiếu quả nhiên thủ đoạn lợi hại.



Đám công tử ca tỏ vẻ bội phục sát đất, nhưng trong lòng có nghĩ vậy hay không thì không biết được.



Lục thiếu cười nhẹ, hạ giọng nói:



- Chờ xem đi, vở kịch hay sắp sửa mở màn.



- Hắc hắc hắc…




- Khách đang chờ trong phòng đâu, nhanh chóng đi lên.



- Dạ…



Cô gái nhẹ giọng đáp, quay người cầm lên túi xách, thu thập lại quần áo cùng mái tóc, chậm rãi đi ra cửa phòng.



Căn phòng tối đen này được gọi là “Điểm phương gian”, trong phòng khách có đôi khi sẽ có danh sách, đó được gọi là “Quần phương phổ”, kỳ thật là danh sách cho khách chọn lựa tiếp viên, mà “Điểm phương gian” là địa phương dành cho tiếp viên nghỉ ngơi. Người phụ nữ trung niên được gọi là mẹ, chính là quản lý tiếp viên hội quán, còn là quản lý chuyên cung cấp phục vụ tình dụng của trấn Cửu Bảo.



Đây là người đàn bà phi thường lão đạo, nghe nói năm xưa cũng bị người bắt vào mới làm nghề này, nhưng làm ngày tháng lâu dài, chậm rãi xây dựng mạng lưới quan hệ. Sau ba mươi lăm tuổi, tự mình làm tú bà, mỗi tháng thu nhập ít nhất là sáu con số.



Mà cô gái này cũng bị bắt tới, hàng năm ăn ở ngay trong hội quán này, hơn nữa từng bị tra tấn suốt nửa năm, được gọi là dạy dỗ, vì vậy nàng ngày càng không dám nuôi ý nghĩ trốn thoát.



Nhưng vì tiềm thức kháng cự khiến nàng liên tục phạm sai lầm, lần trước nàng uống chút rượu, lại bị một người khách vũ nhục, không nhịn được đã lật bàn…



Đương nhiên sau đó nàng bị nhốt trong phòng tối đen suốt một tuần, nàng thật sự không còn nhớ được mình đã bị giam bao nhiêu lần trong căn phòng đó.



Gọi điện thoại xin giúp đỡ? Trong tóc của nàng có gắn máy nghe trộm, nếu nàng không bỏ máy xuống, toàn bộ cử động đều bị tú bà chú ý, mà nếu nàng lấy ra, mất đi tín hiệu cũng không thể chạy thoát.



- Còn cọ xát cái gì? Nhanh chóng đi lên!



Cô gái bước đi rất chậm, tú bà làm sao không biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì? Trong đôi mắt hiện lên tia nhạo báng, tú bà đưa tay vỗ mạnh lên gáy nàng, nói:



- Thu hồi tâm tư bậy bạ trong lòng của cô đi, ngoan ngoãn đi theo lão nương làm việc, còn nghĩ những chuyện hư hỏng kia, cẩn thận lão nương cho người chơi tập thể bây giờ!



- Tôi…



Cô gái sửng sốt, sau đó lặng lẽ gật đầu…



Nàng đi tới trước cửa phòng 309, hít sâu một hơi đưa tay đẩy cửa.



Trước một giây cửa mở, trên mặt nàng hiện lên nụ cười đầy chức nghiệp.



Nhưng hai nam tử ngồi trong phòng vừa thấy nàng đi vào liền hỏi:



- Cô chính là Hà Giai Vi? Quê ở Tứ Xuyên?



Cô gái ngây ngẩn cả người.



Bọn họ là ai?