Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 664 : Nếu đã biết mà mày còn dám…

Ngày đăng: 15:03 18/04/20


- Phanh! Hoa lạp!



Thanh âm gõ cửa cùng kim loại va chạm vang lên, sắc mặt Vu Hải Thanh có chút dữ tợn đứng dậy, ném mạnh ly rượu vào cánh cửa phòng, giận dữ hét:



- Con mẹ nó đừng đến phiền tôi, cút!



Mấy công tử kia đưa mắt nhìn nhau, biểu hiện của Vu Hải Thanh khiến bọn hắn có chút khinh thường, nổi nóng với người phục vụ rõ ràng là biểu hiện sự vô lực của mình! Ngoại trừ biết nóng nảy, còn làm được cái gì?



Dưới tình huống bình thường, người phục vụ đang gõ cửa cũng sẽ rời đi, mà thanh âm tiếng kim loại va chạm cũng không làm họ chú ý, chỉ cho rằng có đồ vật gì đó rơi xuống đất mà thôi.



Nhìn thoáng qua sắc mặt xanh mét của Vu Hải Thanh, thanh niên mập mạp đứng lên, nói:



- Vu thiếu, cần gì phải nổi nóng với người phục vụ như vậy đây? Chọc tức bản thân mình thì không…



- Hắc!



Thanh niên mập mạp còn chưa nói xong, một thanh niên khác đã phát ra thanh âm kinh ngạc. Bởi vì cửa phòng bị đẩy ra, dưới tình huống như vậy không ngờ còn có người dám đẩy cửa! Người phục vụ kia không muốn sống nữa sao?



Cửa phòng mở ra, người đứng bên ngoài xuất hiện trong ánh mắt nhóm người Vu Hải Thanh. Vừa nhìn thấy người kia, ánh mắt Vu Hải Thanh co rụt lại, mà những người còn lại đều trợn tròn mắt!



Đây sao giống người phục vụ của hội quán chứ? Kính râm, áo đen, giày đen…ai gặp qua người phục vụ có kiểu quần áo như vậy? Thật thái quá rồi đi?



Ngay khi nhóm người Vu Hải Thanh có chút sững sờ, thanh niên mặc đồ đen nâng lên tay phải, giũ ra lệnh bắt, lãnh đạm nói:



- Vu Hải Thanh, hai mươi sáu tuổi, nguyên quán Quảng Đông Trung Sơn, ngươi bị bắt.



- Cái gì?



Vu Hải Thanh nghĩ lỗ tai mình xảy ra vấn đề, nghiêng tai, làm như không dám tin hỏi:



- Mày vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa!



- Ngươi bị bắt, đây là lệnh bắt của ngươi.



Thanh niên áo đen phất lệnh bắt trong tay, ngữ khí càng thêm băng hàn:



- Theo ta đi một chuyến đi.



- Ha…ha ha ha…



Vu Hải Thanh nở nụ cười, ngửa mặt cười to, có chút thở không ra hơi:



- Cười…cười chết tao, bắt…bắt tao? Con mẹ nó, đầu óc của mày không có bệnh đi?



- Quản lý.




Nhưng dù sao hắn cũng là một chủ tịch tỉnh, chút quyết đoán vẫn có. Tuy nói khó tránh cảm thấy đau lòng, nhưng vừa nghĩ tới con mình làm ra chuyện thương thiên hại lý, hắn cắn chặt răng cũng đã hạ quyết tâm.



Hắn cầm lấy tập văn kiện đưa cho thanh niên áo đen, đồng thời hỏi:



- Thanh niên tên Diệp Dương Thành ở huyện Ôn Nhạc, có quan hệ thế nào với Thần Ngục các vị?



- Hắn?



Thanh niên áo đen thoáng trầm mặc, tươi cười:



- Việc này ông có thể tự mình đi hỏi hắn.



- Tôi…



Vu Tranh Vanh nghẹn lời, gật gật đầu, có chút không cam lòng hỏi:



- Thần Ngục các vị rốt cục là tổ chức như thế nào, vì sao trung ương lại…



- Ha ha…



Thanh niên áo đen nở nụ cười, tháo kính râm, nhìn thẳng Vu Tranh Vanh, nói:



- Thế thiên hành đạo, quản hết chuyện bất bình trong nhân gian, giết hết kẻ làm ác trên thế giới! Chúng tôi đại biểu, là chính nghĩa nhân gian!



- Thế thiên hành đạo, quản hết chuyện bất bình trong nhân gian…



Vu Tranh Vanh nghe được lời này có chút quen tai, cúi đầu tinh tế suy nghĩ, đột nhiên cả người chấn động, ngẩng phắt đầu thất thanh nói:



- Các vị là…



Thanh âm hắn ngừng phắt lại, trong phòng hoàn toàn trống rỗng, làm gì còn hình bóng của thanh niên áo đen cùng nam nhân mặc áo thể thao trắng? Cảm xúc của Vu Tranh Vanh có chút trầm thấp, mơ hồ lại có cao hứng…nếu Thần Ngục thật sự do nhóm người kia thành lập, hơn nữa có được trung ương ủng hộ, có lẽ…đây sẽ là một chuyện tốt!



Vu Tranh Vanh đứng ngây người ở đó, có chút xuất thần suy nghĩ, còn có thanh niên tên Diệp Dương Thành ở huyện Ôn Nhạc, vì sao người của Thần Ngục đích thân ra mặt để cho hắn ký một hợp đồng, mục đích chỉ vì đem cổ phần công ty Trịnh gia quy về tên của Diệp Dương Thành đây?



Chẳng lẽ Diệp Dương Thành chính là…



- Đúng rồi, nhất định là như vậy!



Vu Tranh Vanh vỗ tay, lẩm bẩm:



- Người phát ngôn của họ, thì ra là thế…thì ra là thế!



Vu Tranh Vanh lại nghĩ tới con của mình, lại nghĩ tới người đàn bà trong nhà…nếu không phải nữ nhân kia, hắn làm sao hoàn toàn không hề hay biết hành vi của con trai mình? Nếu không phải nữ nhân kia…trong bụng hắn tràn đầy lửa giận, sắc mặt xanh mét giậm chân, hít sâu một hơi, bước nhanh khỏi phòng.