Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 86 : Cứu nhung cầu

Ngày đăng: 14:51 18/04/20


Diệp Dương Thành thốt lời làm mọi người có mặt ngây ngẩn.



- Mua... Mua nó?!



Trừ nam nhân ục ịch lộ biểu tình mừng rỡ ra, Lưu Tuyết Oánh ngạc nhiên nhìn Diệp Dương Thành. Lưu Tuyết Oánh không đoán ra tại sao Diệp Dương Thành muốn mua Nhung Cầu sắp đi bán muối.



Diệp Cảnh Long đứng bên cạnh Diệp Dương Thành không chút kiêng dè la lên:



- Ca, con chó này sắp chết còn mua làm gì? Có số tiền đó chẳng bằng...



Diệp Cảnh Long chưa nói hết câu bị Diệp Dương Thành liếc xéo:



- Câm miệng!



Diệp Dương Thành quay đầu nói với nam nhân ục ịch:



- Ra giá đi.



Nam nhân ục ịch rất vui vẻ diễn biến đột ngột này, dù sao Nhung Cầu là gánh nặng rất lớn cho gã. Quan trọng hơn, nếu Diệp Dương Thành không cứu nam nhân ục ịch được thì trừ giết làm thịt ra nó còn có tác dụng gì?



Nam nhân ục ịch ôm suy nghĩ giảm bớt bao nhiêu tổn thất hay bấy nhiêu nên không há mồm ngoạm miếng lớn.



Nam nhân ục ịch cẩn thận nhìn vẻ mặt Diệp Dương Thành nghiêm túc:



- Tiểu huynh đệ, con chó này không có ngươi cứu thì đã chết sớm.



Nam nhân ục ịch vươn tay phải mập mạp ra, ngần ngừ nói:



- Nếu tiểu huynh đệ muốn mua nó thì ta sẽ không ra giá cắt cổ, mọi người cũng thấy tình huống hiện nay của nó. Khi mua nó ta bỏ ra mười mấy vạn, bây giờ... Giá này đi.



Nam nhân ục ịch xòe năm ngón tay, lòng tháp thỏm không biết Diệp Dương Thành có đồng ý không, dù gì trông Nhung Cầu đã hết đường cứu.



Diệp Dương Thành không phải não tàn xúc động vung tiền ra đường, hắn nắm chắc tâm lý của nam nhân ục ịch nên thẳng thắn cho cái giá làm gã khóc mếu.



- Năm trăm?



- Tiểu huynh đệ làm ơn đừng đùa.



Nam nhân ục ịch nhăn mặt nói:



- Nếu là năm trăm khối tiền thì ta mang về nhà làm thịt ăn cho rồi.



Nam nhân ục ịch mới nói xong Lưu Tuyết Oánh đứng bên cạnh kich động nhảy ra, trợn mắt trừng gã:
Người nam nhân ục ịch đã được đưa lên xe hơi khẽ run, Lưu Tuyết Oánh thấy vậy nuốt ngược lời định nói vào bụng.



Lưu Tuyết Oánh đành gật đầu, nói:



- Vậy... Được rồi.



Diệp Dương Thành liếc Lưu Tuyết Oánh, nhảy lên xe.



- Các ngươi quay về đi, có lẽ chiều hôm nay ta mới về được.



Diệp Dương Thành chợt nhớ một điều, cười bí hiểm với mấy người Diệp Cảnh Long, Vương Tuệ Tuệ, Lưu Tuyết Oánh:



- Phải rồi, tình trạng hiện giờ của nam nhân ục ịch là bởi vì nó tự tuyệt thực, chỉ nó hơi lấy lại sức, ăn cơm được thì không phải hoàn toàn không có hy vọng chữa khỏi...



Nghe Diệp Dương Thành nói làm Lưu Tuyết Oánh vừa mừng vừa sợ. Diệp Cảnh Long lén giơ ngon cái với Diệp Dương Thành. Đại ca có khác, thì ra là vậy. Hèn gì đại ca chịu bỏ ba ngàn khối tiền mua một con chó Tàng Ngao trông bộ dáng sắp chết. Chờ chữa khỏi thì một con chó Ngao to như vậy bán ra cũng cỡ mười mấy vạn.



Diệp Dương Thành để lại hy vọng cho đám người, quay sang nói với tai xế xe hơi:



- Bác tài, làm phiền đi trạm xe tiếp theo.



Bảo Kinh Trấn chỉ có một trạm xe, là con đường ngựa to duy nhất từ Bảo Kinh Trấn đi ra ngoài. Dọc theo đường cái dưới chân núi người thấy đường dài và đường ngắn.



Đám người Lưu Tuyết Oánh, Diệp Cảnh Long, Vương Tuệ Tuệ cho rằng Diệp Dương Thành muốn đưa Nhung Cầu đi thị trấn Ôn Nhạc huyện. Nhưng sự thật là khi Diệp Dương Thành đến trạm xe, hắn ôm Nhung Cầu ngồi xe taxi, Triệu Dung Dung theo sau cùng chạy vào vùng núi tận cùng Bảo Kinh Trấn.



Diệp Dương Thành ngồi xe hơi đi đường cái hơn nửa canh giờ rốt cuộc tới Long Tây Hương Bảo Kinh Trấn. Taxi ngừng trước rừng trúc, Diệp Dương Thành ôm Nhung Cầu xuống xe.



Chờ xe hơi chạy khuất tầm mắt, xung quanh không có ai, Diệp Dương Thành chạy ngay vào rừng trúc. Diệp Dương Thành ôm Nhung Cầu đi hướng rừng cây dày đặc sau rừng trúc.



Trên đường đi Triệu Dung Dung luôn im lặng giờ không kiềm được hỏi ra nghi vấn:



- Chủ nhân định cứu con chó to này sao?



Diệp Dương Thành trợn trắng mắt hỏi ngược lại:



- Nhảm nhí, nếu không cứu nó thì ta mua làm gì?



Triệu Dung Dung hiểu ra:



- Cũng đúng.



Diệp Dương Thành không biết nên nói cái gì.