Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 7192 : Nghiền xương bọn họ thành tro (Hạ)

Ngày đăng: 15:04 18/04/20


Hai gã Quỷ Đế sơ giai sóng vai xuất hiện trên không trung, sau khi nghe thấy hơn năm mươi tên quỷ vương hô to, bọn họ cũng không lộ ra vẻ kinh dị, bình tĩnh gật đầu, tên Quỷ Đế sơ giai bên tay trái nhẹ nhàng khoát tay, nói:



- Đứng lên đi.



- Tạ ơn Đế Quân.



Cho đến khi tên Quỷ Đế sơ giai này mở miệng, hơn năm mươi quỷ vương mới cùng kêu lên đáp ứng, tiếp theo lần lượt đứng lên.



Lúc này, hai Quỷ Đế sơ giai cũng từ trên không trung hạ xuống, vững vàng rơi xuống bãi đất trống trước mặt năm mươi tên quỷ vương. Tên Quỷ Đế sơ giai mặc long bào thất trảo màu xanh nhìn lướt qua hơn năm mươi tên quỷ vương trước mặt, đột nhiên nói:



- Đế Tôn có lệnh.



- A?



Hơn năm mươi quỷ vương bất chợt ngây ra một lúc, sau đó ngay trên mặt đều lộ ra một loại sắc thái cuồng nhiệt thường nhân khó có thể tưởng tượng, bọn họ mới vừa đứng lên, lại phù phù quỳ xuống, cùng kêu lên nói:



- Cung nghênh Đế Tôn pháp chỉ.



Nhìn đám quỷ vương này, hai Quỷ Đế sơ giai không khỏi đưa mắt nhìn nhau, chỉ có điều hai người bọn họ cũng không nói gì, chỉ thu ánh mắt trở về, tên Quỷ Đế sơ giai mặc long bào thất trảo màu xanh cất cao giọng nói:



- Bổn quân và Quỷ Đế Hoành Động mới vừa nhận được tin tức của Đế Tôn, bố trí ở thế giới bổn nguyên phát sinh vấn đề, một gã quỷ vương đỉnh cấp bị giết, bốn gã quỷ vương đỉnh cấp bỏ trốn tập thể.



- Cái gì?



Các quỷ vương phía dưới sắc mặt đại biến, một gã quỷ vương quỳ gối ở hàng đầu tiên kinh hô:



- Tại sao có thể như vậy? Chết tiệt... bốn tên phản đồ này đáng bị thần hồn câu diệt.



- Vậy Đế Tôn làm thế nào mới có thể rời khỏi không gian thứ nguyên chết tiệt đó?
...



Ở phương hướng Đông Bắc bộ huyện tự trị Tử Vân, cách cảnh nội huyện thành huyện tự trị Tử Vân ước chừng ba mươi sáu cây số, có một con sông chảy xuyên qua trấn Bản Đương, gọi là sông Bản Đương, là con sông lớn nhất trong cảnh nội Bản Đương.



Ở thượng lưu con sông Bản Đương, là từng ngọn núi lớn nối dài liên miên, lúc này mặc dù trời gần sáng, nhưng ở hiện trường xây dựng đường công lộ vùng núi do quỹ từ thiện Dương Thành tài trợ vẫn sáng loáng đèn điện, ồn ào tiếng người.



Hàng trăm công nhân dưới sự chỉ huy của công trình sư tiến hành những công việc xây dựng con đường cuối cùng, mặc dù người nào cũng mồ hôi đầm đìa, nhưng trên mặt bọn họ vẫn tràn đầy một nụ cười cảm kích, phát ra từ nội tâm.



Là hội trưởng quỹ từ thiện Dương Thành, hơn 4 giờ sáng Lâm Mạn Ny xuất xuất hiện tại bộ chỉ huy xây dựng con đường, cách bộ chỉ huy không xa, chính là dải đất liên tiếp xuất hiện hố trờ khiến cho dân bản xứ kinh hãi...



- Lâm tiểu thư, làm sao cô cũng tới đây?



Công trình sư đang chỉ huy công việc ở hiện trường vừa nhìn thấy Lâm Mạn Ny xuất hiện tại bộ chỉ huy, không khỏi sợ hết hồn, vội vàng thả điện thoại đang cầm trong tay, nghênh đón:



- Đã là rạng sáng rồi, nhiệt độ bên trong núi...



- Ha ha, Trần công, ta cũng không phải là thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ bé đâu.



Lâm Mạn Ny dẫn theo con chó Điền Viên Trung Hoa nghe thấy lời nói của công trình sư họ Trần, trên mặt lộ ra nụ cười, vỗ vỗ áo lông, cười nói:



- Ta chuẩn bị chút đồ ăn khuya cho mọi người, kêu các công nhân tới nghỉ ngơi một chút, ăn xong rồi làm việc.



Lâm Mạn Ny còn chưa dứt lời, trên con đường nhỏ phía sau bộ chỉ huy lập lòe mấy cột sáng, hơn mười thanh niên Bản Đương trấn mang theo những thùng nhựa màu trắng xuất hiện trong tầm mắt công trình sư họ Trần.



Nhìn thấy màn này, công trình sư họ Trần dĩ nhiên biết trong những chiếc thùng trắng này là đồ ăn khuya Lâm Mạn Ny chuẩn bị cả đêm. Thu hồi ánh mắt, công trình sư họ Trần đã gần bốn mươi tuổi nhẹ hít vào một hơi, trong đôi mắt dần hiện ra quang mang cảm động, gật đầu nói:



- Lâm tiểu thư, cô làm như vậy thật sự có chút lãng phí...