Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 92 : Ngư Long chân quân rơi vào luân hồi

Ngày đăng: 14:52 18/04/20


Đó là tiên cảnh trăm hoa đua nở, sương khói lượn lờ. Trong tầm mắt có vô số sinh vật kỳ lạ chưa từng nghe và thấy sinh hoạt trong tiên cảnh, không khí nhàn nhã làm Trần Thiếu Thanh đứng ngây như phỗng.



Biểu tình Trần Thiếu Thanh ngây ngốc, nhỏ giọng nói:



- Chắc... Chắc không phải ta xuyên qua đi?



Trần Thiếu Thanh ngây ngẩn nhìn mọi thứ trước mắt mình, cho rằng gặp may mắn xuyên qua trong truyền thuyết thì trên chín tầng mây vang tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa.



- Grao!



Những sinh vật kỳ lạ đều quỳ gối, đầu chạm đất, bộ dáng cung nghênh thánh giá.



Trần Thiếu Thanh không hiểu ra sao, bản năng thúc giục gã quỳ xuống theo. Cơ thể Trần Thiếu Thanh run rẩy, bản năng sợ hãi khiến gã mất bình tĩnh.



Một giọng nam cực kỳ dịu dàng từ trên bầu trời vọng xuống:



- Đứng lên đi.



Thanh âm truyền khắp ngóc ngách tiên cảnh, các sinh vật cung kính quỳ nghênh trở về sinh hoạt bình tĩnh.



Trần Thiếu Thanh không dám đứng dậy, gã vẫn run cầm cập quỳ dưới đất. Cảm giác ngăn cách với chốn này khiến Trần Thiếu Thanh khủng hoảng, gã sợ mình làm ra sai lầm dẫn đến kết cuộc không còn mẩu xương.



Giọng nam dịu dàng tiếp tục vang lên:



- Ngươi, ngẩng đầu lên.



Thanh âm không chứa ác ý, Trần Thiếu Thanh nghe giọng nói của nam nhân này cảm giác rất thoải mái.



Trần Thiếu Thanh không dám quỳ tiếp, gã ngước đầu nhìn hướng phát ra thanh âm. Trần Thiếu Thanh suýt nhảy cẫng lên, biểu tình tràn ngập khó tin.



Trong không trung cách mặt đất năm, sáu thước có một con thần long màu bạc tràn đầy uy phong, thân hình dài vài trăm thước tạo thị giác cực kỳ rung động. Khiến Trần Thiếu Thanh thấy khó tin là đứng trên đầu thần long bạc to lớn chính là bằng hữu cực kỳ thân thiết Diệp Dương Thành của gã. Diệp Dương Thành mặc đạo bào trắng tinh, tay cầm phất trần cười tủm tỉm nhìn Trần Thiếu Thanh.



Trần Thiếu Thanh bị rung động tinh thần, nghe gã lắp bắp không nói nổi câu thứ hai là hiểu.



- Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi...



Một dấu hỏi to nổi lên trên trán Trần Thiếu Thanh, gã ngơ ngác nhìn Diệp Dương Thành, đầu óc trống rỗng. Bằng hữu thân thiết nhất từ khi nào biến thành thần tiên cao cao tại thượng?




Trần Thiếu Thanh rụt rè nhìn Ngự Long chân quân, hỏi:



- Giấu luôn lão Diệp?



Ngự Long chân quân dứt khoát lắc đầu:



- Không được nói.



Ngự Long chân quân tiếp tục bảo:



- Ngươi phải nghiêm ngặt giữ bí mật này, không được lộ ra cho người thứ ba biết. Nếu không ngũ lôi oanh đỉnh giáng xuống, khi đó ngươi có hối hận cũng vô dụng.



Trần Thiếu Thanh giật nảy mình, vội gật đầu, nói:



- Vâng vâng vâng, ta biết... Rồi.



Trời ạ, ngũ lôi oanh đỉnh!



Ngự Long chân quân vừa lòng nhìn Trần Thiếu Thanh:



- Nếu vậy thì bản chân quân yên tâm.



Ngự Long chân quân lại bảo:



- Sau này bản chân quân sẽ từ từ hợp nhất với Diệp Dương Thành, khi thời cơ chín muồi hắn tự nhiên biết tất cả. Ngươi làm việc cho bản chân quân thì tất nhiên bản chân quân sẽ không bạc đãi ngươi. Hiện trong miếu Quan Âm Quả Tử Câu Long Tây Hương có hai tên cướp, ba con tin. Ngươi hãy đi gải cứu con tin, bắt hai tên cướp cũng xem như công nhỏ.



Ngự Long chân quân dứt lời, Trần Thiếu Thanh cảm thấy đầu óc mơ hồ, khi gã mở to mắt thì không còn rồng bạc dài mấy trăm thước, Ngự Long chân quân đứng trên đầu rồng có bộ dạng giống Diệp Dương Thành y như đúc nữa.



Trần Thiếu Thanh vỗ đầu mình:



- Chắc không phải đang nằm mơ đi?



Trần Thiếu Thanh ngơ ngác ngồi trước máy tính, thẫn thờ nhìn màn hình một phút sau cắn răng nhỏ giọng nói:



- Thà tin là có còn hơn không, đi xem thử.