Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 98 : Thần tiên giúp đỡ ta
Ngày đăng: 14:52 18/04/20
Nghe Diệp Dương Thành phun ra ba chữ, Lưu Tuyết Oánh cắn răng, giậm chân nói:
- Con người của ngươi sao lại như thế?
Lưu Tuyết Oánh bộc lộ bản tính cứng rắn:
- Ngươi bỏ bao nhiêu tiền cho Nhung Cầu? Trong vòng ba năm ta sẽ trả lại lãi ba phần trăm, nhưng nếu phải trả Nhung Cầu cho ta, nó...
Lưu Tuyết Oánh cứng giọng nhưng Diệp Dương Thành cũng không hiền, khuôn mặt cười tủm tỉm thoáng chốc sa sầm.
- Trong mắt nàng chẳng lẽ ta cứu Nhung Cầu là vì lãi ba phần trăm?
Diệp Dương Thành cứng miệng nói:
- Lưu Tuyết Oánh, bạn học Lưu, xin hãy nhận rõ, bây giờ Nhung Cầu là của ta, không phải của nàng! Nếu giờ nàng chịu bỏ tiền mua nó thì tại sao lúc trước bán nó đi?
Nói đến đây Diệp Dương Thành nổi cơn giận, nói năng không lựa lời:
- Nàng tính toán rất hay, bán nó được mấy mười mấy vạn, bây giờ mau lại cao lắm cỡ mấy vạn khối tiền đúng không? Sau đó thì sao? Lại vì lý do gì đó bán nó đi với giá cao? Gặp ai cũng nói mình bị bất đắc dĩ, bị ép buộc?
Diệp Dương Thành nói một tràng làm Lưu Tuyết Oánh nghẹn họng:
- Diệp Dương Thành... Ngươi...!
Tay Lưu Tuyết Oánh chỉ vào Diệp Dương Thành, nàng cắn môi, gằn từng chữ:
- Cắt... Đứt!
Diệp Dương Thành trợn trắng mắt:
- Xì, cắt đứt thì cắt, ai sợ ai?
Diệp Dương Thành xoay người đi hướng quầy, bỏ mặc Lưu Tuyết Oánh đứng tại chỗ.
Lưu Tuyết Oánh không ngờ Diệp Dương Thành là loại người không ăn mềm không ăn cứng:
Khi thốt ra câu kia Lưu Tuyết Oánh đã hối hận, nàng không ngờ Diệp Dương Thành sẽ dứt khoát đồng ý cắt đứt thật.
Có câu lời nói thốt ra như bát nước đổ đi, kêu Lưu Tuyết Oánh cúi đầu rút lại lời nói thì nàng tuyệt đối không làm được.
Lưu Tuyết Oánh chỉ có thể nghẹn ngào nói với bóng lưng Diệp Dương Thành:
- Ngươi... Ngươi ăn hiếp người!
Nói tới đây Trần Thiếu Thanh khẽ thở dài, lại bảo:
- Cho nên người bên ngoài quen biết chút ít sẽ không mong điều đến chỗ chúng ta, bên này ai có chút năng lực đều mong sớm đi ra ngoài. Tóm lại không ai muốn ghế sở trường nên ta nhặt được của hời.
Trần Thiếu Thanh không cho Diệp Dương Thành cơ hội trả lời, Trần Thiếu Thanh cười tự giễu nói:
- Hơn nữa đoạn thời gian này trong sở phá hai vụ án lớn toàn là ta công đầu, kết hợp lại ta ngồi cái ghế này là chắc rồi.
Diệp Dương Thành đã hiểu Trần Thiếu Thanh làm cách nào ngồi ghế phó sở trường, lòng thầm buồn cười.
Bề ngoài Diệp Dương Thành nghiêm túc nói:
- Dù thế nào thì làm phó sở trưởng cũng là chuyện tốt đúng không? Chỉ cần sau khi thăng cấp phá nhiều án, bắt nhiều tội phạm sẽ giữ chắc vị trí này!
Diệp Dương Thành vỗ vai Trần Thiếu Thanh, khuyên:
- Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi! Người trẻ tuổi, nhìn xa chút.
Trần Thiếu Thanh than thở:
- Ta thật sự không có gì oán trách được thăng lên phó sở trưởng.
Sau đó Trần Thiếu Thanh cười nham nhở:
- Huống chi không chỉ mình ta xui, phó sở trưởng Trương Bảo Khang của chúng ta luôn muốn được điều đi huyện cục. Giờ thì tốt rồi, hắn chỉ có thể ở đây cùng ta chịu tội, ha ha ha ha ha ha!
Diệp Dương Thành cười cười:
- Ha ha...
Diệp Dương Thành hỏi tiếp:
- Ngươi tìm ta chắc không phải chỉ muốn khoe mình sắp làm phó sở trưởng đi?
Trần Thiếu Thanh cốc đầu mình:
- Suýt quên việc chính.
Trần Thiếu Thanh nhìn Diệp Dương Thành, nhỏ giọng nói:
- Khoảng ba, năm ngày nữa văn kiện bổ nhiệm ta sẽ gửi xuống. Thần tiên nhớ giúp ta, đừng để ta chưa kịp ngồi nóng ghế đã bị người đá bay.