Chấp Niệm - Dạ Mạn

Chương 23 :

Ngày đăng: 18:05 30/04/20


Tống Hoài Thừa không tự chủ cuộn tay nắm đứng lên, trong lòng tràn đầy tức giận. Cô muốn đến nhà Lục Diệp Thanh ở? Còn muốn đem theo con gái? 



Bỗng nhiên lúc đó anh tức giận không thể khống chế, gân xanh trên trán đều nổi hết lên. 



Tần Phượng nhìn anh, bỗng nhiên có ý nghĩ không tốt: " Hoài Thừa, trả thù chỉ làm cho con người ta sống trong đau khổ. Cậu thông minh như vậy sẽ hiểu chứ. Niệm Niệm con bé đã cố gắng bỏ xuống quá khứ, hy vọng cậu cũng có thể như vậy." 



Lúc này Lục Diệp Thanh và Cố Niệm từ bên ngoài về.



Hai người vừa nói vừa đi tới, cả hai mặc đồ đen trắng, nhìn qua giống cặp tình nhân. Lục Diệp Thanh nhìn mặt Cố Niệm, khoé miệng cười tự nhiên mà ôn nhu. 



Tống Hoài Thừa vừa nhìn đã hiểu, đó là tình cảm chân thành của người đàn ông dành cho người phụ nữ. 



Hai người không phát hiện ra anh, hoặc trong một khắc kia trong mắt họ chỉ có nhau nên không hề nhìn thấy người khác. 



Sắc mặt Tống Hoài Thừa lạnh đến cực điểm, hắn trầm mặc nhìn một màn này. 



" Dì, chúng con.." Lời nói của cô chưa dứt, lúc này mới nhìn thấy Tống Hoài Thừa. 



Bốn mắt nhìn nhau, cô theo bản năng nhìn thoáng qua Lục Diệp Thanh. Vẻ mặt Lục Diệp Thanh vẫn như cũ: " Dì để đồ đạc bên trong, con tới đem đi là được rồi." 



Tần Phượng lắc đầu: " Dì cũng đang rãnh rỗi không làm gì, giúp các con chuyển đồ sẽ nhanh hơn." 



Tống Hoài Thừa đứng ở kia bỗng trở nên dư thừa. 



Cố Niệm không muốn nói chuyên với anh: " Tống tiên sinh, anh đến lấy tranh sao?" Mái tóc dài của cô dùng dây buộc lại, gương mặt mộc mạc không chút son phấn, thời điểm đôi mắt kia nhìn anh, không hiểu sao anh lại thấy căng thẳng. 



Tống Hoài Thừa cực hận cách xưng hô này. Tống tiên sinh, xa cách lạnh nhạt. Trong lòng âm thầm hy vọng cô đối với anh có chút oán hận, cũng tốt hơn hiện tại, không lạnh không nhạt. 



" Vẽ xong rồi?" Anh nheo mắt lại. 



Cố Niệm chà xát mười đầu ngón tay, vừa khuân đồ nên có chút tróc da: " Còn ba bức chưa xong, những bức khác đều đã xong. Nếu anh muốn hôm nay có thể mang về." 



" Tốt." Tống Hoài Thừa nhìn cô: " Muốn dọn đến chỗ Lục Diệp Thanh ở sao?" 



Lục Diệp Thanh từ bên trong mang ra một hộp giấy to: " Niệm Niệm, cái này là của em hay Hủ Hủ?" 



Ánh mắt Cố Niệm dời đi chỗ khác, cô thoáng khom người mở ra: " Của em." 



Tống Hoài Thừa liếc nhìn cái hộp, dường như có gì đó đập vào mắt khiến anh giật mình.



" Anh mang lên xe trước, em kiểm tra xem có bỏ sót đồ hay không." 



" Em tới giúp anh. Tống tiên sinh, thật xin lỗi, nếu anh muốn lấy tranh, buổi tối tôi sẽ mang qua." 



" Được." Tống Hoài Thừa nhếch miệng, cắn răng bỏ lại một chữ rồi trực tiếp đi. 
Cố Niệm dựa đầu vào giường, Phán Phán nằm cuộn tròn trên giường, đang ngủ nhưng vẫn nắm chặt con búp bê Lục Diệp Thanh mua cho. 



Đêm yên tĩnh, Cố Niệm đã lâu chưa trải qua cảm giác an bình như vậy. 



Cuối cùng cũng gửi tin nhắn cho Tống Hoài Thừa: " Tống tiên sinh, rất xin lỗi, ngày hôm nay có việc nên không thể đem tranh tới cho anh. Ngày mai anh có thơi gian rãnh không?" 



Một tin nhắn đơn giản như vậy, cô lại soạn hơn mười phút. 



Sau khi tin nhắn gửi đi cũng đã qua ngày mới. Cố Niệm mệt mỏi nằm xuống, cả người vừa chua xót vừa đau. 



Cố Niệm nhắm mắt chuẩn bị ngủ. 



Điện thoại đột nhiên rung lên, cô kinh ngạc một chút, vừa cầm lên nhìn, là dãy số lạ, nhưng những con số này cô chưa từng quên. 



Im lặng một lúc, cô ấn phím trò chuyện. 



Tống Hoài Thừa ngồi trong phòng ngủ, rèm cửa sổ theo gió đong đưa, căn phòng yên lặng đến đáng sợ.



" Tống tiên sinh, thật xin lỗi.." Cô xin lỗi lần nữa. 



" Cố Niệm." Anh âm trầm cắt đứt lời cô: " Cùng Lục Diệp Thanh vui vẻ, ngay cả giao hàng cho khách cũng quên sao?" Lời nói anh sắc bén, thật đả thương người khác.



Cố Niệm đứng lên, đè thấp giọng nói, sợ đánh thức Phán Phán: " Tống tiên sinh, hôm nay tôi có việc."



Tống Hoài Thừa thấy cô đè thấy giọng, anh cười lạnh: " Nói chuyện với tôi không dám lớn tiếng sao? Sợ đánh thức Lục Diệp Thanh?" 



Cố Niệm đi tới góc tường, cô cắn môi: " Rất xin lỗi, tôi muốn cúp máy." 



Giữa cô và anh đã lâu không còn gì để nói. Quên đi, chờ giao xong tranh, cô và anh sẽ không liên lạc nữa. 



" Cố Niệm, Lục Diệp Thanh tốt vậy sao?" Thanh âm Tống Hoài Thừa khàn khàn. 



Cố Niệm không biết vì sao vấn đề của anh làm cho khó chịu, khẽ dựa vào tường: " Đúng, anh ấy rất tốt." 



" Nên cô muốn gả cho hắn?" Tống Hoài Thừa nhìn ra cửa sổ, tiêu điều không có sức sống, máu trong người như chảy nhanh lên, bên tai là thanh âm quen thuộc của cô. 



" Nếu thích hợp tôi sẽ kết hôn." Cố Niệm không muốn đôi co với anh. Nếu hôm nay cô có thể gả cho Lục Diệp Thanh thì đó là số phận của cô. Vì sao cô không cho mình cơ hội? 



" Cô yêu hắn?" Tống Hoài Thừa nhắm mắt lại, cảm giác được đại não đang căng đến phát đau. 



Cố Niệm trả lời: " Tôi sẽ yêu anh ấy." Con người hắn tốt như vậy, cô nhất định sẽ thích hắn. Cô sẽ cho Phán Phán gia đình ấm áp, cô muốn sống thật vui vẻ, cô muốn quên đi quá khứ, cô phải đợi ba cô về. 



" A." Tống Hoài Thừa cười: " Vậy vì sao mấy năm nay cô còn mang theo cuốn sách tôi tặng cô?"