Chấp Niệm - Dạ Mạn
Chương 3 :
Ngày đăng: 18:04 30/04/20
Edit: Thiên Nhạc
Beta: Lãnh Vũ Bối
Sáng sớm, Tống Hoài Thừa đến công ty đã bắt đầu bận rộn. Lần này bọn họ cần đến mảnh đất ở phía Nam, thế nhưng cũng có rất nhiều công ty tư nhân nhìn chòng chọc vào khối thịt béo bở này.
Tống Hoài Thừa nhìn trúng mảnh đất ấy. Trong thời gian năm năm tới, nơi đây sẽ biến thành một khu trung tâm mua sắm mới. Với khả năng dự kiến này thì khi có mảnh đất, hàng trăm công ty có thể phát triển vô cùng thuân lợi.
“Tổng giám đốc Tống, lần này bên đối thủ cạnh tranh có nhân tài, bọn họ rõ ràng cố ý đến tranh giành giá cả.”
Tống Hoài Thừa cầm lên xem từng cái tên, quét qua một cái tên vô cùng quen thuộc – Cố Chu Đạo. Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, “Lúc cạnh tranh cứ báo tới viện kiểm sát trước.”
“Được.”
Sau khi định ra kế hoạch, Tống Hoài Thừa để cho mọi người rời đi.
Anh trầm ngâm nhìn về phía cây Tiên Nhân Cầu do Cố Niệm mua, cho tới bây giờ anh cũng không để ý, vậy mà đã sống với nhau được 2 năm.
Hai năm.
Tống Hoài Thừa day nhẹ huyệtthái dương.
Cố Niệm mất mộtngày một đêm tỉ mỉ tô màu. Phương Hủ Hủ khoác tay lên vai cô “Muốn liều mạng hả? Bức tranh này đến ngày 12 mới phải giao hàng mà.”
Cố Niệm ngáp một cái, không biết có phải do mấy loại thuốc kích ứng với nhau không mà cô cảm thấy đầu nặng trĩu “Hủ Hủ, cậu nói xem tại sao một người đàn ông lại không muốn có con?”
Phương Hủ Hử đang vẽ tranh, hiển nhiên không thể hiểu được ý của Cố Niệm: “Đàn ông chính là một loại sinh vật, ban đầu thì khó mà chín chắn được, tự bản thân còn không thể chăm sóc chính mình cẩn thận, sao mà chăm sóc được một đứa trẻ?”
“Không phải đã có người vợ sao?” Cố Niệm thì thào tự nhủ.
Phương Hủ Hủ đã vẽ xong một con bướm đang phá kén chui ra ngoài: “Nếu không phải lý do đó thì là người vợ không thích hợp để sinh ra đứa con của anh ta. Bây giờ có rất nhiều kẻ có tiền trăm phương nghìn kế muốnkiếm được một người vợ xinh đẹp để sinh con sao? Dù sao cũng là bộ mặt của họ.”
Cố Niệm suy nghĩ lại về bản thân mình, cũng có thể coi là xinh đẹp, sẽ không làm cho bề ngoài của con mình và Tống Hoài Thừa trở nên kém hơn.
Phương Hủ Hủ phải đổi bút, thoáng dừng lại, “Còn có một lý do nữa, chính là vì người đàn ông không yêu người phụ nữ đó, chỉ có ý nghĩ chơi đùa thôi? Nếu có con, người đó sẽ lại phải chăm sóc đứa trẻ, đến lúc chia tay sẽ dây dưa lằng nhằng.”
Cây bút trong tay Cố Niệm bỗng chốc rơi tõm vào thùng nước, nước bẩn tràn ra bắn tung toé lên cả hai người.
“Cố Niệm!” Phương Hủ Hủ quát to một tiếng, ngón tay run rẩy chỉ vào bức tranh trước mặt. “Cậu nhìn xem…” giọng nói của cô nghe y hệt như tiếng khóc.
Cố Niệm vội vàng gật đầu: “Người đó là bác sĩ, tướng mạo cũng rất được.” Cô suy nghĩ một chút, muốn tìm người so sánh: “Người đó còn xuất sắc hơn cả Tống Hoài Thừa.” Cô bình tĩnh nói.
Chu Hảo Hảo gắt gao nhìn cô,đôi mắt đẹp chứa ý cười: “Được. Vậy mình phải nhờ cậu sắp xếp rồi.”
Tuy rằng không quá nhiệt tình nhưng cô ấy đã đồng ý rồi.
Cố Niệm có cảm giác vô cùng thành công.
Chu Hảo Hảo nhíu mày, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Mìnhkhông biết cậu khi nào thì…….” Cô ấy cũng không nói hết câu, chỉ lập tức cười: “Nhưng mà cậu luôn luôn như vậy”
Lúc này đến lượt đổi bài hát, Chu Hảo Hảo cầm lấy microphone: “Hát đi.”
Cố Niệm hát với họ vài bài, lời cô phải hát ít đến nỗi có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa giọng hát luôn cứng ngắc, khiến mọi người cười đau cả bụng, Cố Niệm vội vàng tìm một lý do chuồn đi.
Cô đi dạo một vòng không hề thấy bóng dáng của Tống Hoài Thừa. Chu Hảo Hảo đem rượu đến hỏi: “Cậu tìm Hoài Thừa sao?”
“Ừ.” Cố Niệm gật đầu.
“Anh ấy vàTừ Hành đang ở ngoài hành lang hút thuốc.” Chu Hảo Hảo nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
“Hảo Hảo, cậu uống ít thôi, say rượu sẽ bị đau đầu đấy. Mìnhra ngoài tìm bọn họ.” Cố Niệm vội vàng đi ra ngoài.
Cuối hành lang lộ ra một khoảng sân nhỏ, Cố Niệm nhìn thấy phía trước có ánh sáng lập lòe của tàn thuốc. Cô bước qua đó. Mười giờ đêm, có chút lạnh, gió theo từng ngóc ngách thổi đến, mang theo sự lạnh lẽo.
Trên nền đất có trải thảmdày, giẫm lên trên cũng không phát ra bất kì tiếng động nào. Cố Niệm đi qua đó, cân nhắc xem nên hù dọa hai người bên trong kia như thế nào, tay vừa chạm đến cửa, bên trong liền truyền ra tiếng nói.
“Cậu không sợ Cố Niệm phát hiện ra chuyện đó à?” Là tiếngcủa Từ Hành “Chỉ có điều cô ấy vẫn luôn luôn đơn giản.”
“À, đúng rồi, thuốc cậu cần lần trước không còn hàng nữa.”
Cố Niệm thu tay về, lòng thoáng chút trở nên gấp gáp, thân thể sít sao dán trên tường, dường như máu trên toàn bộ cơ thể ngừng chảy.
“Còn có một loại khác, có một chút tác dụng phụ nhưng không ảnh hưởng lắm.” Lời nói của Từ Hành không có một chút độ ấm.
Cố Niệm bám vào vách tường, cô nghe thấy giọng nói của Tống Hoài Thừa, quen thuộc như vậy, thế nhưng lúc này lại lạnh nhạt không mang một chút tình cảm nào. “Vậy cậu cho mình loại đó đi.”
Cố Niệm cắn môi, thậm chí không thể nào thở được. Vẻ mặt cô mờ mịt, sắc mặt đã sớm trắng bệch như tờ giấy, hồn bay phách lạc.