Chấp Niệm - Dạ Mạn

Chương 32 :

Ngày đăng: 18:05 30/04/20


Editor: Sâu Bựa



Beta: Mạc Y Phi



Lúc Cố Niệm lái xe đến đã là bốn giờ sau. Thành phố D mấy năm nay thay đổi rất nhiều, đường cái được sửa sang rộng lớn sạch sẽ. Sau khi cô trở về cũng chưa đi qua chỗ này, mắt không thấy tâm không phiền, nơi này cô đã từng rất hạnh phúc nhưng cũng đầy bi ai.



Xe taxi dừng lại trước cửa tiểu khu, cô đi xuống, vẻ mặt cô đơn.



Ra vào ở đây đều cần thẻ. Cố Niệm đi đến cửa bảo vệ, “Xin chào, tôi đến tìm nhà 6 tầng 6 khu A, làm phiền anh mở cổng.”



“Cảm phiền chị đợi chút để chúng tôi liên hệ với chủ hộ.”



Cố Niệm đứng một bên đợi.



Lúc này có thanh âm vang lên mang theo kinh ngạc, “Cố tiểu thư?”



Cố Niệm quay đầu lại nhìn anh ta, chàng trai trẻ tuổi mặc quần áo bảo vệ, cô có chút không nhận ra. Anh ta là ai?



“Cố tiểu thư, đã lâu không gặp. Năm ấy trời mưa to, cô đã cho tôi mượn quần áo để thay.” Anh ta gãi đầu có chút thẹn thùng nói, “Bộ quần áo kia tôi còn chưa trả lại cô.”



Cố Niệm chậm rãi nhớ lại, cô có chút ngại ngùng: “Tôi xin lỗi, tôi không thể nhớ chuyện đó.”



“Cũng đã qua nhiều năm rồi. Bây giờ cô lại về đây sống?”



“Tôi đến đây bàn công việc.”



“Vậy tôi mở cửa cho cô. Cô mau vào đi.”



“Cảm ơn.” Cố Niệm gật đầu.



“Không cần khách khí.” Người bảo vệ ngượng ngùng nói, “Hiện tại tôi là đội trưởng đội bảo vệ ở đây, có việc gì có thể tìm tôi.”



“Được.” Trong lòng Cố Niệm đột nhiên có một tia ấm áp.



Cảnh vật nơi này dường như không có thay đổi gì, cô đứng dưới tòa nhà quen thuộc, hơi ngẩng đầu lên, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát. Tất cả mọi thứ trong quá khứ dường như đều hiện lên trước mắt, trong lòng lại càng thêm phiền não.



Bước vào thang máy, nhìn những con số đang chạy, trong lòng cô lại cảm thấy phiền muộn. Vốn nghĩ sau khi rời khỏi nơi đây cả đời này cũng chẳng bao giờ trở lại nhưng cô đã trở lại rồi.



Đây là vận mệnh trêu người sao?



Hít một hơi thật sâu, nâng tay gõ cửa, âm thanh đều đều.



Cửa mở rất nhanh, Tống Hoài Thừa đứng ở cửa, bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt nhau.



Tống Hoài Thừa nhẹ nhàng nói: “Phán Phán đang ngủ.”



Cố Niệm không nói gì, đi thẳng vào, liếc nhìn xung quanh, nhưng chỉ nhìn một cái rồi không nhìn nữa.



Phòng cô vẫn giống như lúc cô rời đi. Anh giữ lại phòng này có ý gì?



Cố Niệm âm thầm nắm chặt tay, Tống Hoài Thừa còn nhiều phòng ở, phòng này xử lý hay không xử lý đều như nhau.



Đi vào phòng khách không nhìn thấy Phán Phán, “Phán Phán ngủ ở phòng nào?”


Phán Phán khôi phục tâm tình, “Vừa rồi con rất sợ.”



“Là mẹ không tốt.” Cố Niệm hít sâu một hơi, giương mắt nhìn Tống Hoài Thừa, trong mắt không còn tủi thân như lúc trước nữa, phảng phất thay đổi thành một người khác.



Trong nháy mắt Tống Hoài Thừa cảm giác như có cái gì đó đang dần rời xa mình.



“Mẹ, chúng ta về nhà thôi.” Phán Phán bất an nói.



“Được.” Cố Niệm đứng lên, duy trì một tư thế lâu, đứng lên mới phát hiện hai chân run lên, tê dại. Tống Hoài Thừa vươn đỡ lấy tay cô, Cố Phán lại giống con thỏ bị sợ hãi kêu lên, “Không được đụng vào mẹ tôi.” Tống Hoài Thừa thấy bé như vậy, đành rút tay về.



Phán Phán trừng mắt lấy cánh tay che chở Cố Niệm, Cố Niệm nhìn Tống Hoài Thừa buồn bã, cô không quan tâm. Đợi hai chân khôi phục cảm giác, cô nắm tay Phán Phán “Đi thôi.”



Phán Phán thật cẩn thận xoay người.



Trên mặt đất trong phòng khách đủ loại kiểu dáng quần áo cho trẻ em.



Tống Hoài Thừa đi theo, “Quần áo này tôi mua cho Phán Phán, chất liệu đều rất tốt, ở đây cũng không có trẻ con có thể mặc được.”



Cố Niệm nhíu mày, “Anh có thể để lại cho con của anh và Chu Hảo Hảo mặc.”



Tống Hoài Thừa im lặng không nói.



Cố Niệm cũng có chút chán nản, hiện tại cô thật sự không còn hy vọng gì nữa. Phán Phán có thể nói, là trời đã thương xót cô.



Ra khỏi cửa, Cố Niệm cảm thấy giống như một giấc mơ.



Bảo bối của cô có thể nói, rất chân thật.



“Phán Phán, nói thêm một câu cho mẹ nghe.”



Cố Phán nhướn mày, “Mẹ có cần ngây thơ như vậy không?”



Cố Niệm cười hì hì, cô dừng chân, “Không phải ngây thơ.” Lúc này cô mới phát hiện, sắc mặt Phán Phán có chút không thích hợp.



“Phán Phán, không thoải mái sao?” Cô khẩn trương hỏi.



Phán Phán khụ một tiếng, “Mẹ, con cảm thấy chỗ này rất đau.” Cô bé nâng ngón tay chỉ vào ngực mình.



Sắc mặt Cố Niệm nháy mắt trắng bệch. Cô kích động ôm lấy bé chạy nhanh ra cửa.



Tống Hoài Thừa vẫn luôn ở trên tầng nhìn chăm chú vào bóng dáng bọn họ, thấy sắc mặt Cố Niệm đột ngột thay đổi, anh lập tức chạy xuống.



Khi anh đuổi đến, Cố Niệm đã chạy ra khỏi cửa tiểu khu.



Chàng trai bảo vệ kia nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của cô, “Tống phu nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”



“Con gái tôi không khỏe.” Cố Niệm cắn môi.



Anh ta nhìn đứa nhỏ, “Tôi giúp cô gọi xe.” Chỉ chốc lát sau, Cố Niệm ngồi lên một chiếc xe taxi.



Tống Hoài Thừa lái xe tới cửa, vẻ mặt khẩn trương, “Anh có nhìn thấy hai mẹ con, người mẹ mặc áo sơmi trắng, con gái khoảng hơn bốn tuổi không?”



“Họ đến bệnh viện rồi, vừa mới lên xe taxi, đứa bé kia không biết bị làm sao?” Bảo vệ trả lời.