Chấp Niệm - Dạ Mạn
Chương 5 :
Ngày đăng: 18:04 30/04/20
Edit:Mân Thiên
Beta: Lãnh Vũ Bối
Cố Niệm nói ra những lời này cảm thấy thật chua xót. Cô khom lưng xuống, đè nén tiếng thở dài.
Cố Chu Đạo không hề phát hiện ra điều này, thấy Tống Hoài Thừa đứng ngoài cửa, ông gọi to: “Hoài Thừa, đến đây.”
Tống Hoài Thừa liếc mắt, nhanh chóng đi vào phòng: “Bố” Anh lên tiếng, nghe lịch sự nhưng lại khá xa cách.
Cố Niệm quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc: “Sao anh lại đến đây?”
“Là bố gọi Hoài Thừa đến. Tuy chúng ta là người một nhà nhưng đã lâu lắm rồi không cùng nhau ăn cơm. Để bố xuống bếp xem có giúp được gì hay không, khi nào có đồ ăn sẽ gọi hai đứa.” Cố Chu Đạo đi ra ngoài, ghé tai Tống Hoài Thừa nói nhỏ: “Hôm nay tâm trạng Niệm Niệm không tốt, con giúp bố dỗ dành nó nhé”
Tống Hoài Thừa nhàn nhạt nhận lời.
Vẻ mặt Cố Niệm giả dối: “Ban đầu chỉ định về một chút, không nghĩ rằng bố em lại gọi anh đến đây.”
“Tại sao lại về nhà đột xuất như vậy?” Tống Hoài Thừa hỏi.
Vẻ mặt Cố Niệm hơi buồn buồn: “Tại vì em nhớ ba mà.”
Tống Hoài Thừa ngồi lên chiếc ghế cạnh bàn trang điểm, nhìn quanh phòng ngủ. Phòng của Cố Niệm theo phong cách đơn giản, thật sự là rất hợp với tính cách của cô. Sau khi kết hôn, cô rất ít khi về nhà. Tuy nhiên căn phòng vẫn được quét dọn hằng ngày, sạch sẽ như thể có người ở.
Bàn trang điểm được đóng hết sức khéo léo và tinh tế, bên trên là hình chụp chung của hai người khi họ cùng nhau đi dã ngoại. Hai người đứng dưới tán cây hòe nở đầy hoa, những bông hoa trắng theo gió nhè nhẹ bay xuống, tô điểm thêm cho khung cảnh ấy.
Anh chưa bao giờ hỏi cô vì sao lại đặt bứa ảnh nàyở đây.
Cố Niệm vươn vai: “Tống Hoài Thừa, anh không hề thay đổi. Vẫn giống như hồi còn đi học.”
Tống Hoài Thừa giương mắt: “Sao có thể chứ? Khóe mắt đã có nếp nhăn rồi.”
Cố Niệm xem xét sắc mặt anh: “ Trong mắt em, anh không hề thay đổi chút nào, còn em thì dường như đã già đi rất nhiều rồi.”
Tống Hoài Thừa không khỏi lắc đầu.
Cố Niệm chớp chớp mắt: “Anh nói sau này con của chúng ta sẽ giống ai?” Trong nháy mắt, vẻ mặt của cô trở nên thật dịu dàng.
Tống Hoài Thừa không nói gì.
Cố Niệm nhìn bản thân mình như vậy, đột nhiên cảm thấy mình quá nhỏ nhen, không lí do gì lại cáu giận, “ Tôi ăn tối rồi, thực sự là rất no rồi. Mọi người cứ tiếp tục đi. Tôi tranh thủ đi vẽ tranh đây.”
Nói xong cô mỉm cười rồi đi lên phòng.
Chu Hảo Hảo nhìn theo bóng lưngcủa cô, có chút suy nghĩ: “Đôi khi tôi thực sự rất hâm mộ Cố Niệm, có thể theo đuổi người mình thích đến cùng.”
Cố Niệm không biết họ thảo luận những việc gì, cô chỉ muốn có một không gian cho riêng mình, cuối cùng cô lại vẽ Tống Hoài Thừa.
Nửa đêm cô mới trở về phòng. Tống Hoài Thừa đã ngủ. Cô nghe thấy cả tiếng thở nhè nhẹ của anh. Cố Niệm trèo lên giường, lẳng lặng nằm xuống trong chốc lát.
Trong đêm tối không nhìn rõ vẻ mặt của cô, thế nhưng khuôn mặt cô đang tràn ngập sự đấu tranh nội tâm dữ dội.
Rốt cục, cô xoay người, hai tay dò xét tiến vào trong áo ngủ của anh.
Tống Hoài Thừa nửa tỉnh nửa mơ: “Cố Niệm, đừng nghịch nữa.”
Cố Niệm hôn lên khóe môi anh, hô hấp của hai người dần dần hỗn loạn.
Một đêm ân ái…
Sáng hôm sau, Cố Niệm thức dậy với thân mình mệt mỏi. Tống Hoài Thừa đưa tay đỡ lấy thắt lưng của cô, “Ngủ thêm chút nữa.”
Cố Niệm quay lưng lại phía anh, khuôn mặt ngập tràn ưu tư, mờ mịt, muộn phiền. Cô không biết, anh đối với cô là tốt thật, hay tất cả chỉ là giả dối?
Lát sau tỉnh lại, Tống Hoài Thừa đã đem bát thuốc đến bên đầu giường.
Cố Niệm cong khóe miệng, sững sờ nhìn chén thuốc. Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ thật ấm áp, thế nhưng cô lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Lúc Tống Hoài Thừa trở lại thì chén thuốc đã hết, ánh mắt anh dừng lại đôi chút.
“Tống Hoài Thừa, em vẫn hơi khát, anh giúp em lấy thêm cốc nước nhé.” Cố Niệm mơ hồ nói, cô đứng lên, than thở, “Đêm nay có thể em sẽ không về nhà.”
Tống Hoài Thừa đưa quần áo cho cô, nói: “Đừng thức khuya quá, không tốt cho sức khỏe.”
Vậy tại sao, tại sao mà anh lại cho em uống thứ có tác dụng phụ đó? Cố Niệm lại hỏi: “Nước đâu?”
Tống Hoài Thừa thở dài, đi đến lấy một cốc nước. Cố Niệm một hơi uống ừng ực hết cốc nước. “Thật sảng khoái!” Cô chớp mắt, “ Chỉ cần là thứ anh đưa, em nhất định sẽ uống, cho dù đó là thuốc độc đi chăng nữa. Có điều em biết, anh sẽ không làm vậy.”
Vẻ mặt Tống Hoài Thừa cứng lại trong chốc lát.