Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm
Chương 108 :
Ngày đăng: 15:20 19/04/20
Charlie vọt bắn lên.
“Nếu có ai vô đây hỏi, tụi này sẽ phịa là đằng ấy mới vô nhà vệ sinh,” Olivia nói.
Charlie bước ra cửa, mở cửa và nhìn ra ngoài. Không có ai ngoài đó cả. Nó vẫy chào Olivia và Billy thật nhanh, lỉnh lẹ ra hành lang và khép lại cánh cửa sau lưng.
Theo sơ đồ của Olivia, nó đến hành lang chính và chạy thục mạng về phía cánh cửa nhỏ hình vòng cung, gần cổng vào. Cánh cửa trông xưa lắc xưa lơ này dường như đã bị khoá. Lòng Charlie chùng xuống. Nó vặn cái vòng sắt bự dùng làm nắm đấm cửa, tới lần thứ ba thì cánh cửa bật ngả về sau. Charlie bước vào một lối đi tối như hũ nút và cẩn thận chốt cửa lại sau lưng.
Theo sơ đồ của Olivia, nó đến hành lang chính và chạy thục mạng về phía cánh cửa nhỏ hình vòng cung, gần cổng vào. Cánh cửa trông xưa lắc xưa lơ này dường như đã bị khoá. Lòng Charlie chùng xuống. Nó vặn cái vòng sắt bự dùng làm nắm đấm cửa, tới lần thứ ba thì cánh cửa bật ngả về sau. Charlie bước vào một lối đi tối như hũ nút và cẩn thận chốt cửa lại sau lưng.
Charlie nhận ra mình bây giờ đang ở trong phần toà nhà ngay dưới phòng của Manfred. Nó bắt đầu đi nhón chân.
Hành lang đá tối tăm, dài hun hút, dẫn tới một căn phòng trống ở tầng trệt của tháp. Charlie trông thấy cánh cửa mà chắc hẳn Billy đã mở ra cho lũ mèo vô. Cánh cửa giờ đây được chốt chắc chắn. Đối diện cánh cửa này là một dãy cầu thang đá dẫn lên những tầng trên.
Charlie bắt đầu dò dẫm lên những bậc thang xoắn ốc, không có tay vịn hay dù chỉ một sợi dây thừng để bám vào. Cuối cùng, nó bước vô một căn phòng trống khác, có hai cửa sổ nhìn ra quảng trường. Nó chăm chú nhìn ra ngoài. Không thấy bóng dáng Fidelio đâu cả. Có lẽ tại nó chưa đủ cao để có được tầm nhìn tốt. Charile leo thêm dãy cầu thang thứ hai, nó không dừng lại ở tầng kế tiếp mà lẹ làng leo tiếp dãy cầu thang thứ ba. Từ đây nó có thể thấy toàn cảnh thành phố. Sáng hôm đó trời tươi sáng, lành lạnh, và phía xa xa, ngôi nhà thờ đồ sộ nhô hẳn lên khỏi lớp lớp mái nhà chung quanh nguy nga, tráng lệ; chóp tháp màu vàng óng của nó lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Charlie bắt đầu dò dẫm lên những bậc thang xoắn ốc, không có tay vịn hay dù chỉ một sợi dây thừng để bám vào. Cuối cùng, nó bước vô một căn phòng trống khác, có hai cửa sổ nhìn ra quảng trường. Nó chăm chú nhìn ra ngoài. Không thấy bóng dáng Fidelio đâu cả. Có lẽ tại nó chưa đủ cao để có được tầm nhìn tốt. Charile leo thêm dãy cầu thang thứ hai, nó không dừng lại ở tầng kế tiếp mà lẹ làng leo tiếp dãy cầu thang thứ ba. Từ đây nó có thể thấy toàn cảnh thành phố. Sáng hôm đó trời tươi sáng, lành lạnh, và phía xa xa, ngôi nhà thờ đồ sộ nhô hẳn lên khỏi lớp lớp mái nhà chung quanh nguy nga, tráng lệ; chóp tháp màu vàng óng của nó lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Thình lình, có hai cái bóng chạy băng qua vòi phun nước ở phía dưới và tới chân tháp thì dừng lại. Hai cái bóng đó vẫy tay. Vậy là Fidelio có dẫn Benjamin theo cùng.
Charlie vẫy tay đáp lại. Fidelio có giấu được cái thùng trót lọt không? Charlie giơ ngón tay cái bên phải ra ngoài cửa sổ và nhún vai. Rồi nó xoè hai bàn tay ra. Liệu bọn kia có hiểu nó hay không?
Rõ ràng là không. Fidelio và Benjamin bắt đầu hành động một cách rất kỳ dị. Benjamin kéo một sợi dây tưởng tượng, trong khi Fidelio để tay sau mông và lúc lắc tay giống như một cái đuôi. Charlie lắc đầu và nhún vai. Bọn chúng làm gì vậy? Hành động đó chẳng có ý nghĩa gì cả.