Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm
Chương 163 :
Ngày đăng: 15:21 19/04/20
Suốt cả ngày cuối tuần, chiếc ghế bập bên bên cạnh lò sưởi vẫn trống trơn. Không một lần nào Charlie trông thấy nội Bone. Nhưng nó vẫn cảm thấy nội đang sôi sung sục, tức tối, hờn dỗi, và nghiền ngẫm ủ ê trong phòng riêng. Nó không quan tâm. Nó chỉ cảm thấy bình an. Nó có những người bạn tốt, và có một Ông cậu sẽ không chịu khuất phục bất cứ thói ác độc nào nữa. Nó thậm chí còn nghĩ đến việc mua tặng một đôi vớ cho nội Bone nhân dịp Giáng sinh. Chắc chắn nội chỉ cần vớ mới.
Khi mẹ nó nêu ý kiến rằng sẽ tốt hơn nếu Charlie đừng trở lại Học viện Bloor nữa (tất thảy những vết thâm tím trên mình nó khiến mẹ nó sốc), thì Charlie phản đối liền.
“Mẹ, con cần phải quay lại đó,” nó nói. “để giữ cân bằng.”
Trông mẹ nó hết sức hoang mang.
“Rất khó mà giải thích cho mẹ,” Charlie phân bua. “Con biết đúng là có những việc xấu xa đang xảy ra ở Học viện Bloor, nhưng ở đó cũng có những điều tốt. Con nghĩ ở đó người ta cần con. Để giúp đỡ mọi người…”
“Ừ,” mẹ nó rầu rầu.
Giây phút đó, trông mẹ nó thật não nề, Charlie nôn nao, mong được nói với mẹ rằng, một ngày nào đó, mẹ sẽ gặp ba. Nhưng nó ráng cố ngậm miệng lại. Còn quá sớm để làm cho mẹ nuôi hy vọng. Thay vì vậy, nó hỏi mẹ xem mẹ nó thích quà gì cho Giáng Sinh.
“Ôi, suýt nữa thì mẹ quên,” mẹ nó thốt lên. “Cô Ingledew sẽ tổ chức bữa tiệc mừng Emma trở về nhà, và tất cả chúng ta sẽ được mời. Con thấy có tuyệt không?” Nụ cười đã bừng sáng trở lại trên gương mặt mẹ.
Thời gian còn lại của học kỳ trôi qua với những hoạt động tất bật, sôi động: tập kịch, chuẩn bị triển lãm, luyện thanh cho các bài hát mới, sắp xếp các buổi hòa nhạc… Có trốn đi đâu, người ta cũng không thể nào dứt khỏi những tiếng ngân vang, tiếng hát cao vút, và tiếng nhạc nện ìn ình.
Manfred và Zelda phải mất một tuần mới bình phục khỏi những gì Tancred và Lysander đã làm với chúng. Cái cặp hay cáu bẳn này vẫn chưa trở về là chính chúng. Manfred vẫn dán ánh mắt ma mãnh của hắn xuống sàn nhà, và Zelda bị nhức đầu đến mức nó không thể dùng ý nghĩ để nhấc hộp bút chì lên. Tuy nhiên, Asa vẫn là nó. Vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy nó chính là con sói, ngoại trừ đôi mắt nó.
Manfred và Zelda phải mất một tuần mới bình phục khỏi những gì Tancred và Lysander đã làm với chúng. Cái cặp hay cáu bẳn này vẫn chưa trở về là chính chúng. Manfred vẫn dán ánh mắt ma mãnh của hắn xuống sàn nhà, và Zelda bị nhức đầu đến mức nó không thể dùng ý nghĩ để nhấc hộp bút chì lên. Tuy nhiên, Asa vẫn là nó. Vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy nó chính là con sói, ngoại trừ đôi mắt nó.
Vào ngày cuối cùng của học kỳ, khoa kịch trình làng một vở mang tên Tuyết trắng. Ngoại Maisie và mẹ Charlie có mặt trong số khán giả. Nhưng Ông cậu Panton thì tránh xa. Ông cảm thấy ở đây người ta không muốn đón tiếp mình. Và Charlie cũng đồng ý với ông.
Olivia đóng vai mụ dì ghẻ độc ác. Nó đúng là một thiên tài. Không ai đoán được nó mới chỉ có 11 tuổi. Khi Olivia bước lên sân khấu diễn màn cuối cùng, tiếng vỗ tay nổi lên như sấm, đinh cả tai mọi người.
Lúc Charlie tới chào tạm biệt Oliva, nó thấy Olivia bị những người hâm mộ vây cứng. Nhưng Olivia đã trông thấy Charlie, đang đứng xớ xớ ra rìa đám đông, thế là nó hét to:
“Hẹn gặp ở bữa tiệc nha, Charlie!”
Bữa tiệc của cô Ingledew diễn ra vào đêm dài nhất trong năm – ba ngày trước Giáng Sinh. Charlie và gia đình nó là những vị khách cuối cùng tới nơi, bởi vì ngoại Maisie đã phải thay đổi quần áo những năm lần, trước khi quyết định mặc chiếc váy xa tanh màu hoa cà, có những viền đăng ten. Nội Bone, vẫn còn giận dỗi, không được mời.
Thật ngạc nhiên khi bao nhiêu người mà cô Ingledew vẫn dồn hết được vô căn phòng khách bé xíu của cô. Fidelio đi cùng ông bố vạm vỡ của mình, và Olivia đi với bà mẹ minh tinh màn bạc của nó. Benjamin dắt theo Hạt Đậu, giờ đã hoàn toàn khỏi hẳn, và có cả ba và mẹ nó cùng đi. Ông Onimous được ba con mèo lửa hộ tống. Bọn mèo nhất định không chịu lánh mặt khi chúng hít ngửi thấy mùi bữa tiệc trong không khí. Và, dù sao thì, chúng cũng đóng một vai trò to lớn trong việc giải cứu Emma.
Những chai nước ngọt, ly tách và vô số dĩa đồ ăn ngon mắt, mê ly đã được dọn cả lên quầy sách. Ông cậu Paton tự phục vụ mình một dĩa đầy tú hụ. Một tia sáng lóe lên trong mắt khi Ông cậu trầm trồ:
“Julia thân yêu, tài nghệ nấu nướng của em thật cừ khôi.”
“Ôi, chỉ là mấy món ăn vặt thôi mà,” cô Ingledew nói, má ửng đỏ.
“Ôi, chỉ là mấy món ăn vặt thôi mà,” cô Ingledew nói, má ửng đỏ.
Căn phòng ấm cúng của cô được thắp sáng toàn bằng nến là nến: nến cao, nến thấp, nến mập, nến ốm… chúng lung linh nhảy ở khắp mọi ngõ ngách. Charlie nhận thấy tất cả những bóng đèn đều đã được tháo ra. Cô Ingledew không dám liều lĩnh một chút nào cả.
Sau một hồi, bọn trẻ quyết định tự tổ chức một bữa tiệc của riêng mình ở ngoài cửa tiệm. bởi vì có quá nhiều đứa gài chuyện, và có rất nhiều người lớn vui mừng quá đỗi trong phòng khách. Nhưng gần tới nửa đêm, cô Ingledew gọi tất cả trở vô. Cô muốn phát biểu một đôi lời.
Bài diễn văn của cô chẳng kéo dài được lâu. Trong nước mắt ngập tràn, cô cảm ơn mọi người đã giúp cô tìm ra đứa cháu yêu quí, con gái người chị Nancy của cô.
“Đó là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời tôi, khi ông Yewbeam..ờ… anh Paton, đem Emma đến cửa nhà tôi,” cô xúc động.
Và rồi cô phải ngồi xuống và hỉ mũi, vì nước mắt tuôn ào ạt.
Những lời xuýt xoa cảm thông, cùng những lời chúc mừng nổi lên. Emma chạy lại ôm chặt lấy cô. Nhưng tất cả những bùi ngùi xúc động phải lắng xuống do ông Onimous, trông vô cùng lịch duyệt trong chiếc áo gi-lê giả lông ,đã nhảy lên một chiếc ghế, bày tỏ rằng ông rất vui ngay từ khi bắt đầu tìm kiếm Emma, và rằng ông hãnh diện biết bao về ba con mèo của mình.
Đúng lúc đó, một bất đồng nho nhỏ nổ ra giữa Hạt Đậu và những con mèo lửa. Nhưng vụ xô xát chỉ dừng lại ở những tiếng gầm gừ và vài cú cào cấu, rồi tất cả được lập lại trật tự chỉ bằng một tiếng “ừm” của ông Onimous.
Emma Tolly là người cuối cùng phát biểu trong đêm hôm đó. Con bé trông hoàn toàn khác với Emilia Moon. Mái tóc vàng óng được cột gọn gàng thành một túm đuôi ngựa, và má nó ửng hồng lên vì vui sướng. Cứ như con bé Emilia xanh xao ngày xưa không phải là người thật, mà chỉ là một nhân vật phiền muộn bước ra từ chuyện thần thoại.
“Cháu rất hạnh phúc,” con bé cất lời. “Cháu vẫn không tin nổi là mình đang có mặt ở đây. Cháu cứ tự ngắt véo mình hoài. Trước khi cháu có thể nói gì thêm, cháu muốn tất cả mọi người biết rằng, cháu sẽ trở lại Học viện Bloor vào học kỳ tới.”
Cô Ingledew ngẩng lên, giật mình.
Cô định nói “Không…” nhưng Ông cậu Paton nhẹ nhàng ngăn cô lại.