Charlie Bone 5: Charlie Bone Và Nhà Vua Ẩn Mình

Chương 18 : Tên thầy bùa và những đứa trẻ được ban phép thuật

Ngày đăng: 15:23 19/04/20


Tancred và Lysander không thích gì bằng được thách thức. Không cần nhìn chúng cũng biết những vị khách không mời mà đến nhà cô Vertigo là ai. Tiếng sủa gắt gỏng đã tố cáo tất cả.,



“Lũ chó săn,” Lysander nói.



“Bọn nhà Loom!” Tancerd cười như đã biết chuyện. Ngước lên trời, chú giơ hai tay lên. Chớp mắt sau, một thác nước từ trên cao đổ xuống, hết như một cửa cống từ trong mây mở ra.



Olivia mở những cánh cửa sổ kiểu Pháp* cho Lysander chạy vào nhà. Mưa vẫn chút trên đầu Tancred như thác. Chỉ trong tích tắc, chú đã đứng trong xấp xỉ ba phân nước, với chớp rạch ngoằn ngoèo qua bãi cỏ phẳng lì nhà cô Vertigo thành những dải ánh sáng lóa mắt.



“Cậu ta bị sét đánh bây giờ,” cô Vertigo hốt hoảng. “Ai đó lôi cậu ta vào mau.”



“Cậu ấy không bị sét đánh đâu,” Lysander bảo cô. “Cậu ấy làm ra thời tiết mà.”



Olivia chạy vào nhà bếp, nơi có một cửa sổ nhỏ nhìn ra đường. Đứng chùm nhum trên bậc thềm, bọn anh em nhà Loom đang chới với khống chế lũ chó của chúng. Những sinh vật phát rồ đang lồng lộn căng dây xích, cố chạy thoát khỏi cơn bão.



Vừa nguyền rủa cái tình thế khó xơi này, bọn anh em nhà Loom vừa hậm hực cút khỏi ngôi nhà và loạng choạng chạy qua mưa, bị lũ chó điên lôi đi.



Olivia chạy trở vào phòng khách và thông báo, “Bọn chúng chuồn rồi!”



“Ồ hay quá,’ cô Vertigo mừng rỡ, cô vốn là người hoàn hồn rất nhanh sau biến cố, như thể nó chưa bao giờ xảy ra vậy. “Các cháu gọi anh tóc vàng vào được rồi đấy, xong chúng ta sẽ xơi bánh bơ xốp.”



“Cháu e là chưa xong đâu, thưa cô Vertigo,” Lysander nói. “Bọn anh em nhà Loom là đồ vớ vẩn so với những gì sắp xảy ra.”



“Cháu định nói về cái tay thầy bùa đó chứ gì? Hắn cũng không làm cô hoãn được bữa trà của mình đâu,” cô Vertigo nhận xét với vẻ bình tĩnh lạ kỳ. “Cứ nghĩ mà xem, chúng ta vẫn chưa ăn trưa cơ mà, đúng không?”



“Xin phép cô,” Charlie khẽ khàng nói, “cháu không thể ăn được gì vào lúc này cả. Cháu chỉ muốn xem cái gương thôi.”



Olivia lôi chiếc gương ra khỏi túi áo nó một cách bay bướm. “Đây!”



“Ối trời ơi!” Người mẹ thốt lên. “Tuyệt, tuyệt, tuyệt đẹp.”



“Ghê quá,” Lysander ngó vào khoảng thủy tinh. “Nhưng nó không phải là gương.Cháu chẳng trông thấy gì cả.”



“Thật nhẹ người,” Olivia nói. “Vậy mà em cứ tưởng mình là ma cà rồng chứ.”



“Cho mình xem?” Charlie vươn tay ra.



Olivia đưa cho nó chiếc gương, “Đằng ấy định làm gì với nó vậy, Charlie?”



“Mình vẫn chưa nghĩ ra, mình chỉ muốn gạt nó ra khỏi tên bá tước thôi. Nhưng bây giờ...” Charlie nhìn màn sương phủ trên bề mặt gương. “Mình muốn ở lại một mình với nó một chút.”



“Dĩ nhiên, Charlie,” Olivia dẫn Charlie lên phòng của nó. Con bé để Charlie ngồi lên giường thì thào “chúc may mắn” rồi đóng cửa lại, để Charlie bên trong.



Trong vài giây Charlie sợ đến nỗi không dám nhìn cái gương lần nữa. Nó nhắm mắt lại và lời của Ông cậu Paton vẳng về với nó. “Hãy nhìn vào gương và người mà cháu ước ao được thấy sẽ hiện ra. Nếu cháu muốn tìm người đó, hãy nhìn thêm lần nữa, và cái gương sẽ đưa cháu đến chỗ họ, cho dù họ ở bất cứ nơi nào.”



“Nhưng mình không thể nhớ mặt ba,” Charlie thở dài. “Ai đó giúp tôi với.”



Nó cảm thấy có gì đó quét nhẹ nơi cổ mình, và con bướm bay đậu lên khung vàng của chiếc gương và nhẹ nhàng vỗ đôi cánh bạc. Màn sương mù phía trên mặt gương bắt đầu tan đi.



“Làm sao mình nhớ ra đây?” Charlie khẽ hỏi con bướm trắng.



“Hãy nhớ những gì ngươi có thể nhớ,” một giọng vẳng tới.



Charlie nghĩ ngược về quãng thời gian trước khi nó sống trong căn nhà Filbert. Nó nhớ tới một nhà bếp sáng trưng; nó còn rất bé bởi vì gấu váy bồng bềnh của mẹ chạm gần sát mặt nó. Mẹ đang ngâm nga theo điệu nhạc từ một phòng khác vọng sang. Charlie rời nhà bếp và bước qua hành lang. Nó đẩy mở một cánh cửa và bước về phía những cái chân thanh nhã của cây đàn piano lớn. Những tấm rèm cửa trắng tinh bay phồng lên theo cơn gió lùa qua cửa sổ. Người đàn ông ngồi bên cây đàn piano quay lưng lại Charlie. Ông mặc áo khoác màu nâu và mái tóc đen dầy chấm cổ áo. Ngón tay ông lướt trên phím đàn, nhưng Charlie bước vòng qua ghế đẩu, người đàn ông ngừng chơi và nhìn xuống. “Chào Charlie!” Ông nói.



Sự choáng váng vì nhận ra suýt khiến Charlie mất ý thức. Nó từng thấy người đàn ông này rồi. Thấy nhiều lần nữa là khác. Mới cách đây một tuần thôi nó còn nói chuyện với ông, mà không biết ông là cha mình. Nắm chắc gương hơn nữa, nó nhìn trân trân vào đoi mắt đen biết cười ấy cho đến khi cảm thấy mình trôi đến gần hơn. Khi gương mặt cha nó bắt đầu lùi xa, nó thét lên. “Đưa ta đi theo ông ấy,” và chiếc gương làm theo.



Giờ thì nó đã ở trong một căn phòng khác: đó là phòng nhạc trong Học viện Bloor. Nhưng ở đây cây đàn piano im lìm. Bởi vì người nghệ sĩ dương cầm đang chống gập hai cánh tay lên bàn phím và gục đầu xuống.



“Ba!” Charlie vỗ vào vai người đàn ông. “Là con đây, Charlie đây!”



Đôi mắt đen không còn cười nữa.Trông chúng vô hồn và u ám.



“Ba vẫn mê ngủ phải không? Ba phải nhớ ra con. Con không bao giờ thôi nghĩ về ba. Không bao giờ. Làm ơn cố nhớ đi. Xin ba nói gì đó đi. Đi mà ba...” Charlie lay vai ba nó, lần này thật mạnh.



Không hề nhúc nhích, người đàn ông phều phào. “Không còn lại gì. Đi đi.”



Một tiếng thét vuột ra khỏi Charlie. Tiếng thét không giống như bất kì âm thanh nào nó từng nghe. Và rồi Charlie bị lôi xềnh xệch đi. Gương mặt ba nó bắt đầu mờ dần và Charlie quay mòng mòng qua không khí, lúc bị nhồi lên nhồi xuống, lúc lại trôi ngửa ra. Nó bắt đầu trông thấy chiếc gương trở lại, lấp lóa qua màn sương mù, nhưng mặt gương trống trơn. Gương mặt nhìn ra Charlie đã mất.
“Hình như ông không hiểu, Ông cậu Paton. Ba vẫn không biết mình là ai. Ba rất yếu, có lẽ gần chết. Nếu ba tỉnh ra rồi mới đi tìm mẹ thì phỏng có ích gì?” Charlie thở dài não ruột. “Chính mẹ mới là người chúng ta phải cứu trước.”



Ông cậu Paton thọc một tay vào túi quần. “Câu thần chú!” Ông thốt lên. “Ta đãng trí quá. Ta quên mất.” Ông lôi một mảnh da dê nhàu nhĩ ra khỏi túi quần.



“Câu thần chú?” Charlie nghi hoặc hỏi.



“Đọc đi,” Ông cậu ấn mảnh giấy da dê vào tay nó.



Charlie nhìn vào nét chữ đen viết tháu của Skarpo.Nó đọc những dòng chữ một lần, hai lần, và rồi để hiểu rõ hơn, nó đọc to câu thần chú lên:



“Hãy nhìn vào khu rừng nếu ngươi tìm kiếm Nhà Vua,



bởi vì ngài ẩn mình ở đó.



Áo thụng của ngài bây giờ chỉ là là mùa thu,



nước mắt ngài như trái chín rục.



Dòng máu đỏ chảy xuống và sẽ không bao giờ ngừng.



Cho đến khi nào con cháu ngài, mười đứa trong số họ,



dưới hai mươi tuổi



Gặp nhau trong hòa hợp



Và họ phải bước ba lần, những ngón tay đan vào nhau,



Xung quanh Nhà Vua, quanh vòng quanh,



vòng quanh, cho đến khi nước mắt ngài khô trở lại



Nước mắt sẽ đánh thức những linh hồn lưu lạc



Sẽ giữ cho họ an toàn và đưa họ về nhà.”



Charlie vừa nhìn chăm chú vào câu thần chú vừa nói, “Nghe như nhà vua là một cái cây vậy.”



“Không nghi ngờ điều đó,” Ông cậu nó đồng ý.



“Skarpo đã tìm thấy cái này trong sổ nhật ký của ông Bartholomew, nhưng nó có xuất xứ từ đâu ạ?”



“Từ những hậu duệ của cái người đã giúp nhà vua trở thành những gì mà ngài trở thành bây giờ,” Ông cậu Paton đáp.



“Con nghĩ câu thần chú này là dành cho những người con đã buộc phải dời lâu đài, bởi vì những người con còn lại đều ác quỷ cả mà,” Charlie nhìn lên Ông cậu nó.



“Nó cũng dành cho con cháu của họ,” Ồng cậu Paton tán đồng.



“Và ông có nghĩ câu thần chú này sẽ giúp được ba con không?”



“Đó là tất cả những gì chúng ta có.Hãy nhìn những dòng chữ này coi:



Nước mắt sẽ đánh thức những linh hồn lưu lạc



Sẽ giữ cho họ an toàn và đưa họ về nhà.”



“Tụi con chỉ có bảy người thôi. Mà ở đây nói là phải có mười người gặp nhau.”



“Ta đã nghĩ về điều này,” Ông cậu Paton bảo.” Đầu tiên nhé, chúng ta có cô bạn bé nhỏ người Trung Hoa của con.”



“Naren!” Charlie rep lên. “Bạn ấy chưa gởi thông điệp cho con lâu lắm rồi.Con cần phải tìm bạn ấy.”



“Con cũng phải tìm nhà vua nữa,” Ông cậu nhắc nhở Charlie.



(*): loại cửa sổ không kính, rộng, có khi choán hết cả bức tường, thường ở các nhà hàng, tiệm bán đồ hoặc nhà sang trọng.