Charlie Bone 5: Charlie Bone Và Nhà Vua Ẩn Mình
Chương 20 : Nước mắt nhà vua
Ngày đăng: 15:23 19/04/20
Vào lúc hai giờ chiều Chủ nhật, mẹ Charlie rời nhà. Chiếc limousine vàng óng đang chờ cô.
Từ cửa sổ phòng mình, Charlie nhìn mẹ đi vào xe hơi. Nó tự hỏi liệu chiếc gương vỡ có tác dụng gì không. Có lẽ không còn thời gian để ngăn chặn tên bá tước đánh cắp mẹ nó.
“Charlie!” Ông cậu Paton gọi từ ngưỡng cửa. “Có ai gọi con này.” Ông chìa cái điện thoại di động của ông ra cho nó.
Giọng của Gabriel rỉ ra rừ chiếc điện thoại khi Charlie dí tai vào, “Charlie, em muốn biết về tấm áo choàng, nhưng em lại không đến quán cà phê.”
“Em bị trễ, Gabe à. Nói cho em biết đi, anh đã thấy cái gì?”
“Anh không thấy nhà vua gì hết, anh thấy một cái cây. Lá của nó vàng rực như thể đang bốc cháy vậy.”
“Em biết rồi.”
“Em biết rồi hả?” Gabriel nghe có vẻ thất vọng.
“Em đã tìm thấy câu một thần chú. Em muốn kể cho tất cả mọi người nghe nhưng em đến trễ.”
Một tiếng rầm bất chợt vang lên và Charlie suýt nữa đánh rơi cái di động. “Xin lỗi,” một giọng nói nghẹt nghẹt, “lũ chuột sổng ra. Anh phải đi. Gặp em lúc bốn giờ nhé.”
“Tạm biệt...” Charlie trao lại cái điện thoại cho ông cậu. “Gabriel thấy một cái cây.”
“Vậy là có chứng cớ thuyết phục,” Ông cậu Paton đút chiếc điện thoại vào túi quần.
“Tại sao chúng ta không đi ngay lúc này đi?” Charlie nôn nóng. “Tại sao phải chờ cho đến tận bốn giờ?”
“Hoàng hôn,” Ông cậu Paton nói. “Ngoài ra, còn nhiều người khác liên quan. Tất cả mọi thứ cần phải đâu vào đó. À mà, con phải cầm theo cái này,” ông giơ ra một cái lọ thủy tinh nhỏ.
“Để làm gì ạ?”
“Phòng trường hợp tất cả mọi thứ đều thất bại.”
“Ông cậu Paton, con ước gì ông đừng đánh đố con nữa,” Charlie cầm cái lọ và đút vào túi quần.
“Nghe đây, Charlie câu thần chú này... những con số không được đúng ngay từ đầu. Ông Onimous đã hơn hai mươi tuổi nhiều rồi – có thể vì thế nó sẽ không linh nghiệm như chúng ta hy vọng,” Ông cậu Paton nhún vai. “Hãy giữ kĩ cái lọ. Để hứng nước mắt của nhà Vua.”
Charlie trải qua một tiếng đồng hồ tiếp theo trong nỗi hồi hộp cực độ. Cuối cùng nó không chịu nổi nữa, bèn đấm thình thình vào cánh cửa phòng Ông cậu và hét om, “Chúng ta đi được chưa, Ông cậu Paton?”
Nội Bone nhoài người ra khỏi phòng tắm và hạch hỏi xem cái gì mà ỏm tỏi vậy. Charlie hầu như đã quên phéng sự tồn tại của bà nội và hình thù hiện ra đột ngột của bà khiến nó bị sốc.
“Xin... xin lỗi, nội,” Charlie lắp bắp. “Ông cậu và con định đi dạo.”
“Vào giờ này trong ngày? Đừng có điên,” nội Bone nói.
Ông cậu Paton mở phòng mình ra, “Nó không điên đâu.Chúng tôi đi ra công viên đây.”
“Mi còn ngu hơn nó nữa,” bà chị sỉ vả, “Mi sẽ gây ra tai nạn cho coi, vả lại nhân tiện nói luôn,” bà tiếp, “ta đã thu xếp để dời bà Maisie đi rồi.”
“Dời đi!” Charlie thất kinh. “Đi đâu?”
“Ta không thể để mụ ấy làm tắc nghẽn nhà tắm lâu thêm được nữa,” nội Bone chỉ nói có thế.
“Grizelda!” Ông cậu Paton gầm lên. “Sao bà dám nói về bà Maisie như thế. Bà ấy là người đáng kính. Bà đã sắp xếp cái gì? Nói cho tôi biết ngay lập tức.”
“Úi chà chà! Chúng ta hôm nay ai nầy đều hăng tiết cả nhỉ,” nội Bone trịch thượng cười khẩy. “Nếu mi cần biết thì ông Weedon tốt bụng đã đồng ý đến đây vào ngày mai để hốt mụ Maisie kia đi. Ông ta sẽ mang túi đựng xác tới cho nó khỏi rỏ nước ra thảm, sau đó ông ta sẽ đem mụ Maisie biến...” bà ta dừng lại một cách kịch tính, “... đi đâu đó.”
“Lão ta đừng hòng làm thế nhé,” Ông cậu Paton tuyên bố. “Nếu lão Weedon mà dám động đến bà Maisie thì tôi sẽ quẳng lão xuống cầu thang.”
“Hy vọng hão huyền,” nội Bone dè bỉu. “Cơ bắp ông ta rắn như sắt.” Bà ta cười mỉa mai và lướt vào phòng mình.
Ông cậu đứng sựng đó, cứng họng, điên tiết, cánh tay thõng đờ xuống hai bên hông và nắm tay gồng cứng lại.
“Đi đi, ông cậu,” Charlie giật giật ống tay áo ông. “Chúng ta đi thôi.”
“Điều gì, Charlie?” Nhà thám hiểm hỏi. “Tốt hơn cháu hãy đợi xem chuyện gì xảy ra đã rồi hẵng cảm ơn ta.”
“Vâng ạ.Nhưng dù sao cũng chúc ông ngủ ngon.”
Lần này đến lượt ông Bartholodew mỉm cười, “Chúc ngủ ngon, Charlie.”
Khi ông sải bước đi khỏi, Naren quay đầu lại và vẫy tay với Charlie, “Ba không xấu đâu nhỉ,” cô bé nói. “Hẹn gặp lại anh, Charlie Bone!”
Những gia đình khác cũng vội vã cáo từ, con cái họ vẫn còn đang hưng phấn, cha mẹ chúng hài lòng, nhưng họ nóng lòng mong cho cuộc sống mau trở lại bình thường. Một sứ mạng vừa được hoàn thành, một ước muốn vừa được thực hiện, nhưng cho đến khi Charlie Bone về nhà, vẫn chưa ai biết kết cục thế nào.
Hứa hẹn sẽ gọi điện cho từng đứa bạn để báo tin lành hay tin dữ, Charlie và Ông cậu Paton lên đường về nhà số 9.
Ngay khi nhìn thấy những ngọn nến thắp sáng ở bậu cửa sổ nhà bếp, họ biết đã diến ra một sự thay đổi. Nội Bone không đời nào lại chu đáo như thế. Charlie chạy ù lên những bậc cấp, Ông cậu nó sải bước ngay đằng sau.
Họ thấy cô Amy và ngoại Maise đang thưởng thức tách trà ngon.
“Con đi đâu vậy?” Mẹ Charlie ôm chặt lấy nó. “Con làm mẹ lo quá.”
Nó không hỏi mẹ nó đi đâu. Nó biết mẹ không bao giờ có thể trả lời được. “Gặp lại mẹ con mừng quá,” nó thì thào.
“Ta chả biết có gì xảy ra với thời tiết thế không biết.” ngoại Maisie chép miệng. “Nhưng ta cảm thấy khó chịu kinh khủng. Ở đây nóng quá đi.”
“NÓNG gì mà nóng!” Nội Bone quát ra từ hành lang. “Lạnh thấu xương thấu tủy. Chết tiệt. Ai đó nói cho bà kia biết rằng bà ta điên rồi đi.”
“Đừng có mơ, Grizelda,” Ông cậu Paton nói. “Tôi thì thấy trời như đang sôi lên đây này.”
Nhà bếp rộ lên tiếng cười vui vẻ, trong khi nội Bone lạch bạch về phòng khách và đóng sầm cửa lại.
Ngọai Maisie đã xoay xở làm xong một cái bánh xốp nhân mứt thật to – quả là một kì công đối với người mà mới một giờ trước thân nhiệt đã tụt xuống dưới điểm đông.
Bốn người ngồi xuống dùng bữa trà gia đình y như thường lệ, và sau đó khi Ông cậu Paton phán đoán đã đến thời điểm thích hợp, ông cầm lấy bàn tay cô Amy và nói rất khẽ, “Amy, chúng tôi đã tìm ra chồng cô rồi.”
“Lyell à?” Bàn tay cô Amy áp chặt vào tim. “Làm sao được?”
Với sự giúp đỡ của Charlie, Ông cậu Paton kể cho cô nghe tất cả mọi điều mà ông nghĩ là cô nên biết. Lyell đã bị Manfred Bloor thôi miên ra sao, vào lúc quyền phép của hắn đang ở đỉnh điểm, thời hắn còn là một đứa trẻ. Và Charlie đã tìm thấy cha mình nhờ sự giúp đỡ của Gương Thần của Amoret như thế nào. Tên thầy bùa không được Charlie và Ông cậu Paton nhắc tới, và hiện tại, họ nghĩ tốt nhất cũng không nên nhắc lại việc ngoại Maisie bị đông cứng.
“Anh ấy sẽ hồi tỉnh à?” Cô Amy hỏi. “Chúng ta sẽ làm gì?”
“Tôi nghĩ anh ấy sắp hồi tỉnh rồi,” Ông cậu Paton nghiêm nghị. “Nhưng cần phải làm một số việc. Dẫu sao cũng mười năm rồi còn gì.”
Cô Amy đứng lên, “Tôi phải đi tìm anh ấy, ngay bây giờ.”
‘Không được,” Ông cậu ngăn lại. “Chưa đâu. Lyell bị thôi miên vào lúc chuông điểm mười hai giờ. Chúng ta phải chờ cho đến gần nửa đêm. Đồng hồ nhà thờ lớn sẽ giúp chúng ta đánh thức anh ấy. Nhưng còn việc nữa,” ông quay sang Charlie và hỏi nhỏ, “Nước mắt nhà vua đâu?”
“Con có đây,” Charlie nói.
“Và cô Amy này,” Ông cậu Paton cầm bàn tay trái của cô. “Tôi yêu cầu cô đeo nhẫn của cô vào được không?”
Cô Amy trợn tròn mắt nhìn vào bàn tay trống trơn của mình. “Làm thế nào lại tuột mất vậy?” Cô đâm bổ lên lầu.
Vào lúc mười một giờ mười phút, nội Bone đang ngáy pho pho trước màn hình ti vi thì tiếng động trong hành lang đánh thức bà ta dậy. Bà thấy cô Amy và Charlie đi giày bốt và khoác áo ấm vào. Trời lại bắt đầu đổ tuyết.
“Hai đứa bay đi đâu vào giờ này?” Nột Bone hỏi trịch thượng.
Ông cậu Paton đi ra khỏi bếp và nói, “Chúng tôi đã tìm thấy con trai bà, Grizelda à.”
Nội Bone thốt lên một tiếng kêu nghẹt ứ và nhìn chưng hửng vào Ông cậu Paton, khiếp vía. Miệng bà ta há xệ ra và bà bấu chặt lấy khung cửa.
Ông cậu Paton đi lại gần nội Bone, “Bà giấu anh ấy khỏi chúng tôi rất khéo. Trò lừa quá ranh ma đã giữ anh ta ở ngay trước mũi chúng tôi. Hừ, bây giờ chúng tôi biết anh ấy ở đâu rồi, và cô Amy và Charlie sẽ đến để đưa anh ấy về nhà.”
Nội Bone lùi lại và ngã phịch vào một cái ghế. “Thế à,” bà ta lẩm bẩm.