Charlie Bone 6: Charlie Bone Và Sói Hoang

Chương 11 :

Ngày đăng: 15:23 19/04/20


Đường thầy pháp



Cô Ingledew đang tiếp hai vị khách cùng mê thích một quyến sách hiếm. Cô mim cười với Olivia và chỉ tấm rèm ngăn cách phòng khách của cô.



Olivia thấy Emma bên bàn của dì nó, đang viết danh sách những tựa sách vào một quyển sổ bìa đen. Con nhỏ mừng sáng rỡ lên khi thấy Olivia. “Tớ đang lo cho bồ đi vô vùng đồng hoang trong khi trời còn tối mịt đất này, Liv.”



“Bồ mà có mặt ở đó chắc chắn bồ còn lo hơn nhiều,” Olivia ríu rít.



Cô Ingledew thò đầu qua tấm rèm và thông báo với chúng là cô vừa hoàn thành một vụ bán hàng hời nhất suốt bao năm nay. Hai vị khách thách nhau tới khi đẩy giá của cuốn sách hiếm đó lên cao ngất, và một vị phải bỏ cuộc. “Chúng ta ăn hãy mừng nào. Cô sẽ đóng cửa tiệm một lát.”



Khi cửa tiệm sách vừa đóng lại, dì của Emma rót ra ba ly rượu bổ lâu năm, và chuyền quanh. Cô Ingledew là một trong số rất ít người mà Emma và bạn bè của nó tin cậy, và ngay khi Olivia nốc hết ly rượu của mình, nó nấc cụt ba cái, xong xuôi liền sà vào câu chuyện vùng đồng hoang của nó.



Olivia có khuynh hướng thêm thắt màu mè cho câu chuyện mỗi lần con nhỏ kể lại, nhưng công bằng mà nói, câu chuyện ít nhiều vẫn chính xác.



Khi Olivia kể xong, cô Ingledew dằn ly rượu của mình xuống mà thốt lên. “Tai họa thật, Olivia. Bọn trẻ các con tự chuốc nguy hiểm vào thân. Cô thật sự mong các con không vô vùng đồng hoang nữa. Bất luận có chuyện gì xảy ra.”



“Chắc chắn tụi con sẽ không băng qua cây cầu sắt nữa đâu,” Olivia lảng tránh. “Với lại, con vừa gặp thằng Dagbert kẻ-dìm-chết-người í. Con biết, nghe thì quái đản, nhưng Charlie nghĩ chính thằng đó dính líu đến việc nước sông dâng lên quá nhanh.’



“Không quái đản đâu, Olivia. Tất cả chúng ta đều biết những gì có thể xảy ra ở nơi này.” Cô Ingledew rót thêm một ly rượu bổ nữa, chiết thêm một xíu rượu gin pha vào. “Cô không thích đường Piminy. Đã có quá nhiều biến cố xảy ra ở đó trong quá khứ.”



“Kể tụi con nghe đi, dì,” Emma nài.



Cô Ingledew nhìn đồng hồ đeo tay. “Dì phải mở cửa tiệm lại đây. Dì không muốn bỏ lỡ mối bán hàng nào hết.”



“Những chuyện gì đã xảy ra trên đường Piminy vậy? Làm ơn kể cho tụi con đi,” Olivia năn nỉ.



Cô Ingledew nhìn ly Rượu của mình. Cô cầm chai rượu bổ lên nhưng rồi lại đặt xuống. “Đó là con đường cổ nhất trong thành phố này,” co nói mà hơi rùng mình. “Trận hỏa hoạn thế kỷ 18 không bao giờ chạm tới nó. Có người nói đấy là vì có rất nhiều thầy pháp sông ở đó. Chẳng hạn như Feromel thợ rèn, Melmott thợ đá. Và có cả một thợ giày chuyên đóng những đôi giày thần kỳ, và nhiều người khác nữa với những tài phép mà dì không nhớ được. Thường ngày họ vốn hay chành chọe nhau, nhưng vụ hỏa hoạn đã kéo họ xích lại gần nhau, chỉ một ngày thôi, nhưng những cố gắng hợp tác của họ cũng đủ đẩy lùi ngọn lửa. Bây giờ tất cả họ chết rồi, dĩ nhiên.”




“Một thanh gươm?” trong cơn phấn khích, Olivia trượt khỏi thành giường. “Úi da!” Nó lại reo lên. “Giờ bồ sẽ vô nhà đó chứ, Em?”



“Tớ muốn xem mặt trước của những căn nhà kia thế nào,” Emma nói. “Tớ không có nhiều cơ hội là chim đâu. Tớ phải tận dụng nó.”



Olivia không chắc đó có phải là ý kiến hay. Nếu bọn thầy bùa vẫn còn sống ở đường Piminy thì rất có thể có kẻ sẽ nhận ra một con bé trong lốt chim. Nhưng đêm nay Emma đang nổi máu phiêu lưu. Trước khi Olivia kịp can ngăn, Emma đã vút lên, bay qua mái ngói uốn cong nhà người thợ rèn và tuôn vô đường Piminy.



Mặt trước xưởng rèn mới kinh ngạc làm sao. Trưng bày trong cửa sổ là đủ loại, đủ kiểu ấm đun nước trông giản dị, quê kệch- cái lớn nhất làm bằng đồng, sáng đến nỗi nó hắt ánh sáng màu nhạt xuống con đường rải sỏi. Không một dấu tích bào hiệu về một người thợ rèn đang kéo bễ bên lò rực cháy ở đằng sau tòa nhà.



Emma đậu trên một cột đèn đường và khảo sát dãy nhà cổ kính. Đường Piminy ôm giữ một bầu năng lượng kỳ bí. Không khí lạn rạn những âm thanh câm nín, khơi dậy lên những cảm xúc mãnh liệt. Emma chỉ muốn bay trở lại chốn an toàn nơi tiệm sách, nhưng nó thấy mình dấn sâu hơn vô con đường. Luồn qua những hàng cây, liếc nhìn những cửa sổ và thấy lũ chuột nhắt chạy nhốn nháo tìm chỗ núp. Khúc này một con mèo vồ mồi, quãng kia một con chó sủa ông ổng. Chẳng phải Olivia nói đã thấy Dagbert Endless chạy tới đây sao? Chắc là tiệm bán cá có tấm biển nham nhở treo trên tường kia chăng? Đậu trên tấm biển lôi thôi ấy, Emma ngó vô cửa sổ phia trên. Có một khe hở nhỏ giữa các tấm rèm giúp nó nìn được căn phòng. Emma nín thở, thật kỳ quái, mọi bức tường đều cuồn cuộn ánh lên những sắc màu thủy cung, và trên giường có ai đó, mặt phát sáng, đang nằm.



Cố kìm tiếng kêu kinh hãi, Emma lao tới đậu trên một cái cây gần đó, vừa rỉa lông vừa lắng nghe tim mình đập bưng bưng. “Dagbert. Dagbert kẻ-dìm-chết-người,” nó líu nhíu một mình.



Một con cú đậu trên cành cây bên đường đối diện rúc lên, ra điều muốn phàn nàn. Mi phải ngủ mới đúng, màn đêm là độc quyền của loài cú.



Emma im thít. Từ từ định thần lại. Nó đã thấy quá đủ cho một đêm. Nếu các nhà khác cũng chứa chấp bọn ma thuật hiểm độc thì nó cũng chẳng muốn biết về họ. Nó xồ ra khỏi cây … và rơi đuồn đuột trong nỗi kinh hoàng. Chắc hẳn nó đã rơi bẹp xuống đất rồi nếu như không cố bíu được một cành cây vào phút chót.



Đúng khoảnh khắc ấy, bên dưới Emma có một thằng bé đang đứng. Nó nhận ra thằng này, Eric Shellhorn. Thằng bé không đứng một mình. Khi Emma ngó xuống qua những cành cây, một bóng người xông ra khỏi bóng cây. Hắn đeo mặt nạ, lòi ra đôi mắt viền bạc lấp lánh.



“Làm đi!” chiếc mặt nạ ra lệnh.



“Đây!” Eric lặp lại ỉu xìu.



Thằng bé con bước về phía một trong những cửa hàng. Emma không thể thấy gì phía bên kia cửa sổ tối thui của cửa hàng đó. Eric dừng lại. Nó đang nhìn từng trừng vô cánh cửa. Tập trung cao độ đến mức có những làn sóng li ti gợn rập rờn trong không trung.



Thình lình, cánh cửa bật mở và một người đàn ông bằng đá bước ra. Dáng đi của người đá nặng nề và lập chập, chân nhấc thật cao và đầu gối gập lại, kêu rệu rạo. Mỗi bàn chân đá nện xuống, một tiếng thịch đơn điệu rung chuyển mặt đất, hệt như tiếng đại bác từ đằng xa vọng về.