Charlie Bone 7: Charlie Bone Và Cái Bóng Xứ Badlock

Chương 11 :

Ngày đăng: 15:23 19/04/20


Cụ Bittermouse



Tiếng sủa lay Charlie tỉnh giấc. Ban đầu nó chịu không biết tiếng đo phát ra từ đâu. Nó nhìn qua giường của Billy. Hình như trống trơn. Charlie nhổm dậy nhìn sát hơn. Đúng, rõ ràng Billy không có ở trên giường. Ráp các sự việc lại với nhau, cộng với tiếng chó sủa khiến Charlie dấy lên niềm hy vọng. Nilly đã tìm cách cứu được Hạ Đậu rồi chăng?



Charlie lật đật xỏ chân vô đôi dép lê và chạy xuống tầng hầm. Cửa không mở. Lạ thật. Billy đã tự khóa nó trong đấy?



“Billy?” nó gọi. “Em có ở dưới đó không?”



Tiếng sủa căng dần. Tiếng móng vuốt lạch xạch trên những bậc thang gỗ cào cào cánh cửa tầng hầm.



“Hạt Đậu!” Charlie la lên. “Phải mày không hả? May ra được rồi.” Nó được trả lời bằng một tràng sủa vui sướng.



“Cái quỷ gì thế?” Có tiếng hỏi từ cầu thang.



Charlie ngước lên thấy nội Bone trong tấm áo ngủ màu tím và cái chụp tóc màu hồng.



“Hạt Đậu đã ra khỏi bức tranh.” Charlie không thể che giấu nỗi phấn khởi của mình. “Cháu không biết xảy ra thế nào, trừ phi Billy làm, nhưng của tầng hầm vẫn khó cho nên...”



“Thế thì mở nó ra.” Nội Bone siết chặt sợi dây thắt lưng áo ngủ lại và bước xuống lầu. “Rồi đem con chó ra khỏi nhà tao ngay,” mụ đe nẹt. “Bây giờ là sáng Chủ nhật, nó sẽ dựng cả phố dậy mất.”



Charlie chạy vô nhà bếp. Một cái ghế đã được kéo sát tới bên tủ đựng ly chén. Quái lạ. Charlie chắc chắn mình đã đẩy ghế trở lại bàn sau khi cất chìa khóa vào hũ rồi cơ mà. Chắc chắn Billy đã lấy nó ra, mở của tầng hầm rồi tự nhốt mình trong đó. Nếu thế thì chìa khóa phải ở tầng hầm chứ không phải ở trong hũ. Charlie leo lên ghế và lấy cái hũ xuống. Chìa khóa vẫn còn trong đó.



Nghi nghi hoặc hoặc. Charlie lấy chìa khóa ra quầy quả trở lại tầng hầm. Ngay khi nó mở cửa, Hạt Đậu bắn vọt ra, tống ngã ngửa và phủ lên mặt nó một trận mưa những cái hôn ướt nhèm.



“Rồi! Rồi!” Charlie ôm ngang cổ con chó bự và ráng đứng lên. “Yến!” nó ra lệnh. “Ngồi xuống!”



Hạt Đậu là chú chó biết vâng lời. Bất chấp đang phấn khích quá chừng chú ta vẫn làm như được ra lệnh.



Charlie gọi xuống tầng hầm. “Billy! Billy!, em có dưới đó không?”



Không có tiếng đáp lại.



Charlie đi xuống để nhìn cho kỹ hơn. Bức tranh vẫn không suy chuyển, nhưng bây giờ, không còn tiếng gió rít thoát ra từ đó. Xứ Badlock dường như là hoang vắng và ảm đạm, một nơi trong tưởng tượng, không phải là nơi nào đó chỉ cách có một bước chân.



‘Billy!” Charlie sục sạo mọi ngõ ngách của tầng hầm – bên dưới những tấm đệm cũ, đằng sau những cái tù mối mọt, những cánh cửa và va li mục, những bao đựng rác. Không thấy dậu hiệu Billy. Nhưng, nếu như vậy thì, Billy đã đi đâu?



Điều trước hết là Benjamin phải nhận lại con chó của nó.



Trong khi Hạt Đậu kiên nhẫn chờ thì Charlie vọt lẹ lên cầu thang, xỏ vội bộ đồ rồi dắt con chó bự qua đường tới nhà số 12.



Suốt cuộc đời mình, Charlie chưa bao giờ thấy ai mừng quýnh mừng quáng như Benjamin khi nó vừa trông thấy Hạt Đậu. Tiếng cặp đôi nó hú hét đủ để đánh thức cả người chết, chứ đừng nói là mọi ngôi nhà trên đường Filbert. Tiếng rú rít và tiếng chó sủa sung sướng khiến cô và chú Brown lăn vội ra khỏi giường và ào xuống cầu thang.



Một bữa sáng xúc xích, đậu và bông cải xanh chóng vánh được dọn lên, và Hạt Đậu được thảy cho một cục xương to bằng cả cái chân chú.
Một cụ già vừa mới bươn qua khung cửa gãy. Cụ trố mắt nhìn bọn trẻ với vẻ bàng hoàng. Người cụ gầy đét, những giải tóc trắng uốn khúc, đôi mắt sâu hoắm, và màu da giống như chưa bao giờ được thấy ánh mặt trời. Bộ com-lê đen cụ mặc lên nước thời gian bóng ngời, lòi ra mảng cổ áo sơ mi cáu bẩn ố vàng.



“Tụi bay có thấy gì không?”giọng nói phều phào của cụ hầu như không tới được tai chúng.



Nhận ra mình không thể thoái thác được, Charlie bước về phía ông cụ và nói, “Dạ thấy, thưa cụ.”



“Có một vật bằng đá to lớn đáng nguyền rủa trong hàng lang nhà ta,” giọng cụ run lẩy bẩy, “vỡ nát vụn. Trông như một con chó đá.”



“Đúng thế ạ, thưa cụ, ít nhất nó đã là vậy,” Charlie nói, liếc vô hành lang nhà cụ già. Cái đầu con chó săn lìa khỏi thân – phần còn lại nằm dưới sàn, bị gạch vụn lấp đầy.



“Ta là một luật sư đã nghỉ hưu,” cụ già bảo Charlie. “Ta là ngài Hector Bittermouse. Chắc chẳn cháu đã nghe tên ta.” Không chờ Charlie tra lời, cụ nói tiếp, “Coi đó! Ta nào có làm gì hại ai suốt sáu mươi năm nay, vậy tại sao lại có người phá ta thế này?” Cụ chỉ đống vụn trong hành lang nhà mình. “Kẻ đó là ai vậy?”



Charlie bấn bíu tìm lời đáp. Nó không thể nói với cụ Bittermouse rằng một thằng bé sáu tuổi đã phá hủy cánh cửa nhà cụ. Một điều không ai tin nổi. “Đó là...là...” Charlie nhận thấy lúc này Benjamin và Hạt Đậu đã đến đứng ngay đằng sau mình. Benjamin cũng thấy không thể nào cung cấp được câu trả lời cho cụ Bittermouse.



“Không!” cụ Bittermouse bất thần kêu to. “Đó là kẻ trong bọn chúng, phải không?”



“Một trong ai?” Charlie hỏi.



“Một trong lũ người đường Piminy á. Đáng rat a nên dọn đi từ vài năm trước kìa, nhưng ta nghĩ bọn chúng đã đi hết cả rồi, chuyển nhà là một sự thay đổi nhiêu khê.” Cụ già bắt đầu siết hai bàn tay lại với nhau. “Ối trời, ối trời ơi. Ta phải làm gì đây?”



Cụ Bittermouse rõ ràng không thể kham nổi công việc đang bày ra trước mắt, vì vậy hai thằng bé giúp cụ thu dọn xà bần trên đường và dựng cánh cửa gãy lên. Bông nhiên Charlie nảy ra một sáng kiến. Norton Cross, người canh cửa lực lưỡng của quán cà phê Thú Kiểng, chắc chắn là đang tìm việc làm.



“Nếu cụ gửi một lá thư tới cho chú Norton Cross, quán cà phê Thú Kiểng ở Hẻm Ếch, cháu nghĩ chú ấy có thể giúp cụ, cụ Bittermouse,” Charlie nói. “Chú ấy rất khỏe và không gì khiến chú ấy sợ cả.”



‘Viết ra cho ta đi nào, cậu trẻ.” Chụ Bittermouse ngoắc chugs vô một phòng tối, nơi có một cái bàn viết bằng gỗ gụ chiếm hầu hết bề dài bức tường. Cụ già mở một cái nawos to xấp xỉ cái bàn và lấy ra cây bút với một tập giấy, trao cho Charlie. Charlie viết tên của Norton và địa chỉ quán cà phê Thú Kiểng.



“Tên cậu là gì, cậu trẻ?”



“Charlie Bone, thưa cụ.’



‘Bone,” cụ già trầm tư. “Anh trai của ta biết một người tên Bone – Lyell Bone.”



“Đó là ba cháu.”



“Họ là chỗ bạn bè,” cụ Bittermouse tiếp. “Bạn thân thiết. Mối quan hệ của họ không chỉ đơn thuần là nghề nghiệp.”



Charlie không cách chi biết câu hỏi tiếp theo của nó sẽ mang lại những hậu quả xâu xa gì. Nó chỉ muốn biết tại sao và thế nào cha nó lại kết bạn với một người già cỡ đó. “Anh của cụ là ai, thưa cụ Bittermouse?” Charlie hỏi.



“Ông ấy cũng là luật sư như ta, đã từng là luật sư, phải nói thế. Mặc dù hiện nay ông ấy thỉng thoảng cũng vẫn hành nghề chút ít, chỉ cho bạn bè đặc biệt thôi. Barnaby Bittermouse là tên ông ấy. Dù đã trên chính mươi tuổi rồi nhưng trí nhớ của ông ấy còn sắc bén hơn trí nhớ của ta nhiều. Sống một mình trên đường Tigerfield. Số 10.”



Charlie sắp xếp tất cả bộ nhớ của nó. Làm sao nó có thể quên được cái tên ấn tượng kiểu như Tigerfield và Bittermouse cơ chứ? Và làm sao nó có thể quên được con số 10?