Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 10 : Cô ngồi nhìn, tôi ăn!

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Trần Nhược Vũ mất tích!



Chuyện này, sau khi Cao Ngữ Lam tìm được tung tích cô, mới nói cho cô biết mình bị thông báo là mất tích.



Thì ra ở quê nhà, cô ả Tề Na đã thêm mắm thêm muối vào câu chuyện của cô, rồi khua chiêng múa trống cho cả thiên hạ cùng biết.



Câu chuyện kể rằng, cô là nhân viên bảo hiểm hạng quèn, suốt ngày phải khúm núm trước người khác, nói chuyện phải nhìn sắc mặt của đối phương. Sau khi tin này lọt tới tai cha mẹ cô, khiến hai người vô cùng hoảng hốt, liền gọi điện cho cô, nhưng kết quả là mấy ngày liền điện thoại cô đều không liên lạc được. Vì thế, cha mẹ cô càng sợ hãi.



Hai ông bà tìm không được con gái, đành phải xin sự giúp đỡ từ bạn bè của cô. Vì thế, sau khi nghĩ đủ các biện pháp, cuối cùng đã tìm tới Cao Ngữ Lam, sau khi hỏi được số điện thoại từ ông bà Cao, mới tìm được Cao Ngữ Lam. Cha mẹ Trần Nhược Vũ hy vọng, người bạn này sẽ tìm được cô.



Cao Ngữ Lam nghe xong cũng không khỏi ngạc nhiên, một thời gian không gặp, sao Trần Nhược Vũ lại có thể mất tích. Vì thế, Doãn Tắc, Lôi Phong còn cả Mạnh Cổ cũng bị làm cho hoảng hồn. Mọi người đổ xô đi tìm Trần Nhược Vũ, rốt cuộc cũng tìm được tới bệnh viện mà Trần Nhược Vũ đang điều trị.



“ Mình mới đổi số điện thoại, chưa kịp thông báo cho mọi người.” Trần Nhược Vũ có phần chột dạ.



Thực tế là việc đổi số điện thoại này cô đã kéo dài nhiều lần, tới lần cuối cùng mới hạ quyết tâm. Nhưng vì đặc thù công việc nên không thể không có di động, nếu không có di động sao có thể liên lạc được với khách hàng.



Cô sao có thể nói rằng mình bị mắc chứng bệnh sợ tiếng chuông điện thoại, không dám động tới điện thoại. Định thông suốt được mọi chuyện, rồi sốc lại tinh thần chuẩn bị quay lại với công việc. Nhưng ai ngờ được, khi đang ở cửa hàng bán sim điện thoại, căn bệnh viêm dạ dày tự nhiên ập tới, khiến cô ngất ngay tại chỗ.



Trần Nhược Vũ có phần ngại ngùng, tuy rằng biết mình rất vô trách nhiệm khi không liên lạc với mọi người, càng không nghĩ tới việc mất liên lạc lại xảy ra chuyện lớn như thế này.



Chuyện bé xé ra to, còn lôi kéo cả Mạnh Cổ vào chuyện này, khiến cho cô thấy mất tự nhiên.



Hay rồi, cô lại tiếp tục thụt lùi một bậc trong lòng anh.



Thiếu suy nghĩ, gây rối, ngây thơ, bất hiếu, đần độn... Aiz!



Sắc mặt Mạnh Cổ vô cùng xấu, nhưng ở trước mặt Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc anh không hề lên tiếng, cũng không nói những câu khó nghe với cô, chủ động đi tìm bác sĩ điều trị Trần Nhược Vũ hàn huyên tán gẫu, trở về thì anh lạnh lùng tuyên bố dõng dạc: Trần Nhược Vũ có thể xuất viện!



“ Hả? Hôm nay tôi hỏi, bác sĩ bảo ngày mai tôi mới xuất viện được.”



“ Cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?.”



“ Đương nhiên là anh.” Trần Nhược Vũ bĩu môi, tuy rằng không cam lòng, nhưng cô là người gây ra chuyện, không dám đổ thêm dầu vào lửa.



“ Bác sĩ cùng với bác sĩ điều trị vừa có trao đổi về vấn đề chuyên môn, kết luận rằng nếu cô còn tiếp tục nằm viện chỉ làm giàu cho bệnh viện, cho nên hôm nay cô có thể xuất viện, cô có muốn xuất viện hay không?.”
“ Vì sao?.”



“Hai lần nhập viện tốn không ít tiền. Hơn nữa, hai tháng nay vì chuyện của khách hàng, tôi không bán được gói bảo hiểm nào mới, thiếu chút nữa ngay cả lương cơ bản cũng không có. Tôi cũng không có tiền gởi ngân hàng.



Tôi bây giờ còn thiếu tiền người khác, thật sự là tôi không có tiền. Ngay cả bữa tối nay, cũng chỉ biết gặm mì ăn liền trừ bữa, tôi không có tiền. Hơn nữa, tôi mới đổi số điện thoại, còn phải lo liên hệ lại với khách hàng, sẽ tốn không ít thời gian.”



“ Cùng đường đúng không? Công việc bận rộn đúng không? Tất cả là do cô tự mình gây ra, không đáng thương hại!”



Trần Nhược Vũ thở dài, cố gắng cùng anh thương lượng: “ Nếu không, chờ tôi có tiền, tôi sẽ mời bác sĩ Mạnh ăn tới no căng bụng thì thôi.”



“ Chờ đến khi cô có tiền? Chuyện như thế có thể xảy ra sao, trên đời này còn có hy vọng sao?.”



“ Tôi...” Trần Nhược Vũ trợn tròn mắt.



Chịu đựng, chịu đựng.



“ Ngày mai, sáu giờ, cô ở nhà chờ, tôi tới đón cô.”



“ Tôi đang bị viêm dạ dày, có những món phải ăn kiêng, để lần khác đi.”



“ Cô ngồi nhìn, tôi ăn, dạ dày cô không tốt nên ăn ít thôi.”



Nghe xem, anh có thể quá đáng hơn nữa không?



“ Về thời gian đi ăn ấy, sáu giờ là thời điểm tan tầm, sẽ rất dễ kẹt xe. Bác sĩ Mạnh không tiện qua chỗ tôi đâu, chúng ta nên chuyển sang cuối tuần, hẹn lại đi.”



“ Tôi lái xe sẽ tới bất tiện? Nhìn không ra cô lại quan tâm tới tôi như vậy. Thôi được rồi, đổi lại cô đến đón tôi, cô nên đi sớm một chút, sáu giờ tới văn phòng bệnh viện chờ tôi.”



Giết cô đi, à không, giết chết tên bác sĩ kia đi.



Loại người nào thế này!



Vẻ mặt Trần Nhược Vũ đầy bi ai. Vậy phải làm sao bây giờ? Bữa cơm này sao nuốt nổi!