Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 12 : Trần Nhược Vũ, cô bị động kinh sao?

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Sau khi thưởng thức xong bữa tối lãng mạn một mình, Trần Nhược Vũ nán lại vườn hoa một lúc, sắc trời đã nhuộm tối, trong vườn hoa muỗi bay như dự tiệc, đốt cô sưng vù như cái bánh bao. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã bảy giờ.



Mạnh Cổ không trả lời tin nhắn, cũng không gọi điện, càng không xuất hiện trước mặt cô.



Tình hình như này, là cô thắng?



Trần Nhược Vũ đem bánh bỏ vào túi nilong, còn cả chai nước khoáng ném vào thùng rác ở trong vườn hoa, sau đó lượn lờ vào bệnh viện tìm toilet, giải quyết xong cô bước ra cửa chính của bệnh viện, đón xe bus ra về.



Cả một quãng đường đều không gặp phải gương mặt ấy, Trần Nhược Vũ cảm thấy vô cùng yên tâm. Nhưng vẫn cảm thấy có chỗ là lạ, cô nhận thấy tâm tư của mình rất khó hiểu, rốt cuộc cô đang nghĩ gì?



Liệu có phải bác sĩ Mông Cổ bị cô dọa đến mức không dám xuất hiện trước mặt cô? Cho nên, về sau anh sẽ không dám đùa bỡn với cô? Cô cảm thấy chiến lược của mình phát huy hiệu quả rất tốt, rất hữu hiệu, rất có cảm giác thành tựu, nhưng tận sâu trong suy nghĩ của Trần Nhược Vũ, cô lại không biết chuyện gì đang xảy ra.



Trần Nhược Vũ ngẫm nghĩ, hẳn là y tá Điền bị chọc cho tức đến sôi máu rồi. Một người đàn ông như Mạnh Cổ, lại phái người con gái khác đến giao đấu với cô, quả là rất cao tay. Hành động này của Mạnh Cổ không nằm trong tầm dự đoán của cô, phần nào khiến Trần Nhược Vũ khó chịu.



Nhưng ngay lúc này đây, cô cũng không hẳn là bực tức, cô cảm thấy, ừm, nên nói thế nào nhỉ, mất mát hay là phiền muộn?



Hình như dùng đúng từ để miêu tả rồi thì phải.



Về nhà, Trần Nhược Vũ lên mạng tìm hiểu.



“ Cảm giác mất mát” cụm từ này miêu tả cảm xúc hư không mờ mịt và hụt hẫng. Còn “ phiền muộn “ sinh ra khi con người không đạt được điều như ý rồi dẫn đến cảm giác thất vọng, có chút đau thương, phiền não.



Quái thật, Trần Nhược Vũ nhìn màn hình vi tính rồi cau chặt hàng mi lại.



Cô không thấy mơ hồ nhé, cuộc sống xung quanh cô còn có hàng tá chuyện cần phải xử lí, phong phú đến mức rơi cả nước mắt!



Trông mong, thất vọng? Không nhầm chứ, cô còn trông mong gì ở tên bác sĩ Mông Cổ kia! Cô thất vọng ư? Rõ ràng cô đánh lui quân địch, đánh thắng trận mà!



Lương Tư Tư ôm bát mì lớn đi vào, ngồi ở bên cạnh Trần Nhược Vũ, cả hai cùng nhau tìm hiểu định nghĩa về cảm xúc. Lương Tư Tư vừa ăn mì vừa nhai nhồm nhoàm nói: “ Nhược Vũ, bộ dáng này của bạn không phải là mất mát, cũng không phải là thất vọng, mà là thất tình.”



Trần Nhược Vũ cứng đờ cả người, vẫy tay xua đuổi: “ Đi, đi, đi ăn mì của bạn đi, phun cả mì lên người mình đây này.”



Thất tình? Cô thất tình?
“ Khẩn cấp! Vấn đề là như này, nếu nửa đêm một người đàn ông gọi điện cho một người con gái chất vấn một vấn đề mà người con gái kia không trả lời được. Mà người con gái kia không muốn cùng anh ta dây dưa gì nữa, vậy nên làm thế nào?.”



“ Tắt máy, đi ngủ.” Lương Tư Tư không chút do dự, nghe xong, đáp luôn.



Trần Nhược Vũ có chút đắn đo: “ Thế nhưng người đàn ông kia thuộc hạng thù dai nhớ lâu, ngộ nhỡ về sau vẫn còn dây dưa với anh ta, thì phải làm sao?.”



“ Để mai tỉnh ngủ rồi tính sau.”



Có lí.



Trần Nhược Vũ lạch bạch chạy về trong phòng, run rẩy cầm điện thoại trong tay rồi nhẹ nhàng áp lên tai nghe ngóng động tĩnh, quả nhiên Mạnh Cổ không cúp máy, anh đang chờ máy.



Thật đáng sợ.



Tắt máy, ngủ.



Trần Nhược Vũ hành động quyết đoán, giải quyết xong xuôi. Thế giới lại yên bình.



Để điện thoại dưới gối, nhịp tim Trần Nhược Vũ lại đập tưng tưng. Rất có tương lai, cô cảm thấy kiêu ngạo về chính mình.



Trần Nhược Vũ gối đầu lên điện thoại di động, chìm dần vào giấc ngủ, không nên suy nghĩ nhiều. Kiểu dũng cảm nhất thời như này, cái giá phải trả rất đắt!



Sáng sớm hôm sau, Trần Nhược Vũ rời giường chuẩn bị đi làm, mở di động ra lập tức có tin nhắn gởi đến.



“ Thân mến! Cô chết chắc rồi! Nhớ rõ, cô đùa bỡn tôi!”



12 từ được gởi đến từ điện thoại của bác sĩ Mạnh Cổ, còn có cả dấu chấm than nữa. Trần Nhược Vũ có thể hình dung được anh đang nghiến răng nghiến lợi, rồi nở nụ cười lạnh như hố băng nghìn năm khi soạn tin nhắn này.



“ AAAAA.” Cô kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa rơi cả điện thoại xuống đất.



Xong rồi, xong rồi, đêm qua cô đúng là uống nhầm thuốc rồi. Chuyện này phải giải quyết thế nào bây giờ?