Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 16 : Cô cứ thế này, bác sĩ nào khám bệnh được?

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Trần Nhược Vũ lại nhập viện.



Kể từ khi quen Mạnh Cổ, cô đến bệnh viện thường xuyên như cơm bữa, nhớ lại trước đây, ngay cả cảm xoàng cũng không thể đánh gục được cô,Trần Nhược Vũ âm thầm thở dài



Lần này, chứng sợ máu của Trần Nhược Vũ phát tác rất dã man, khiến cô rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh. Lúc tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong bệnh viện cô cảm thấy rất xấu hổ. Đúng là cô sợ máu, ngay từ còn nhỏ đã có chứng bệnh này nhưng cũng chỉ nhìn thấy người trong nhà giết gà mổ vịt thì cũng chỉ buồn nôn, nghỉ ngơi một lúc sẽ hết. Hay tại bệnh viện lúc rút máu kiểm tra hay bị xây xát nhẹ cô thường ngoảnh đi chỗ khác, cho dù có choáng váng nhưng không nghiêm trọng.



Nhưng lần này không hiểu tại sao, có lẽ do đây là lần đầu cô chứng kiến tai nạn thảm khốc như thế này, cộng với tâm lí hoảng sợ lại cầm máu cho người bị thương. Cuối cùng, cô ngất xỉu trước mặt bác sĩ Mạnh Cổ đang gấp gáp cứu người bị tai nạn.



Đây là người qua đường có lòng tốt nói cho cô biết. Khi cô tỉnh lại, người qua đường ở bên cạnh cô kể lại, anh ta gọi xe cứu thương, rồi phụ giúp ở hiện trường, cùng cô tới bệnh viện. Cảnh sát cũng có mặt ở đây, lấy khẩu cung của anh ta.



“ Cảnh sát?.” Trần Nhược Vũ hơi ngạc nhiên, hiệu suất làm việc của cảnh sát quả thực rất cao.



“ Là tôi báo cảnh sát.” Mạnh Cổ mặc chiếc áo dài màu trắng đĩnh đạc bước vào.



Trần Nhược Vũ chớp mắt mấy cái, nhớ tới người qua đường có lòng tốt vừa rồi nói cảnh cô ngất trước mặt anh, âm thầm thở dài. Quên đi, dù sao từ trước tới nay, trước mặt bác sĩ Mạnh cô chưa từng có hình tượng tốt trong mắt anh, lần này cũng chẳng ngoại lệ!



“ Hai người đó say rượu lái xe, phạm vào tội hình sự. Rất may là không tổn hại cho người khác, nếu không tôi sẽ...”



“ Bác sĩ Mạnh!” Trần Nhược Vũ cắt ngang lời anh đang định nói ra.



Người này miệng mồm độc địa, ngăn chặn lại là tốt nhất, ở đây còn có những người khác, nếu chẳng may anh phun ra câu nào ngoa ngoắt dọa đến họ, rồi tổn hại đến danh dự bác sĩ của anh, vậy phải làm sao?



Mạnh Cổ đứng hình, nhìn cô chằm chằm.



Trần Nhược Vũ nở nụ cười chữa cháy: “ Tôi quên không cảm ơn người khác.” Cô quay đầu né tránh ánh mắt của bác sĩ Mông Cổ, nhìn người qua đường có lòng tốt nói: “ Cảm ơn anh đã cứu tôi, cảm ơn anh rất nhiều.”



Người qua đường bỗng thấy ngại ngùng, liên tục xua tay: “ Không cần, không cần. Tôi chỉ đi ngang qua thôi. À còn nữa, cô có muốn uống nước hay không, bác sĩ nói cô cần uống nhiều nước ấm và phải nghỉ ngơi nhiều. Nếu còn thấy chỗ nào không khỏe, tôi sẽ gọi bác sĩ.”



“ Cảm ơn anh, không cần đâu. Tôi rất khỏe.” Nhìn người qua đường nhiệt tình như vậy, Trần Nhược Vũ cảm thấy không quen.



“ Vậy...” Người qua đường định nói gì đó thì Mạnh Cổ đột nhiên ho vài tiếng.




“ Không có.”



Mạnh Cổ không nói chuyện, cầm nhiệt kế đo nhiệt độ của cô, nhìn thấy nhiệt độ cơ thể bình thường. Anh đem dụng cụ đặt trên bàn, nói với cô: “ Tôi đề nghị cô làm kiểm tra điện tâm đồ.”



Trần Nhược Vũ hoang mang: “ Tôi, tôi chỉ thấy máu là choáng, nghỉ ngơi là hết. Lần trước ở bệnh viện này cũng đo điện tâm đồ, không vấn đề gì. Lần khác, nằm ở bệnh viện kia cũng đo điện tâm đồ, cũng không vấn đề gì.”



“ Nhưng hiện tại nhịp tim cô đập quá nhanh, theo góc độ của bác sĩ mà nói, tôi đề nghị cô kiểm tra lại lần nữa để cho yên tâm. Nên kiểm tra rõ xem là có vấn đề gì như vậy có thể sớm điều trị. Chỉ khám qua như này không thể kê đơn hoặc nếu cô thấy máu mà choáng dẫn tới ngất xỉu như này, bệnh tình rất nặng, tôi khuyên cô, nên tới khoa thần kinh để khám.”



“ Không nặng, không nặng. Trước kia tôi không ngất xỉu khi nhìn thấy máu là sự thật, lần này chỉ là sự cố ngoài ý muốn.”



“Vậy cô có đi làm điện tâm đồ không?.”



Trần Nhược Vũ lại đỏ mặt: “ Bác sĩ Mạnh, không làm điện tâm đồ được không? Như vậy sẽ không phải tốn tiền, anh cứ bắt mạch cho tôi là được rồi. Nếu không như này đi, tôi nghỉ ngơi thêm chút nữa, một lúc nữa hãy đến bắt mạch lại.”



“ Cô làm sao biết được tôi bắt mạch không lấy tiền?.”



“ Hả?.” Trần Nhược Vũ há hốc mồm, đừng nói là mất tiền chứ!



Mạnh Cổ nhìn phản ứng của Trần Nhược Vũ làm cho bật cười. Thấy anh cười Trần Nhược Vũ hiểu ra, mình lại biến thành trò cười. Cô bĩu môi càng khiến cho Mạnh Cổ cười đến mặt nở như hoa. Cười no nê, anh nói: “ Được rồi, vốn không chỉ dừng lại thế này, nhưng vì cô không muốn tốn tiền, nên chỉ còn cách này.”



“ Cách nào cũng được.” Trần Nhược Vũ ra sức gật đầu.



Mạnh Cổ lấy trong túi áo ra một tai nghe khám bệnh, kéo rèm ở giường bệnh lại. Người nằm trên giường là Trần Nhược Vũ bỗng dưng mặt đỏ hồng hào.



Nhìn mặt cô đỏ như gấc, Mạnh Cổ lại cười: “ Cô nhìn xem, cô cứ thế này bác sĩ nào khám bệnh được?.”



Trần Nhược Vũ cắn chặt môi, rất muốn đem Mạnh Cổ là bác sĩ bình thường nhưng cô không làm được, mặt đỏ lựng lên. Lần này nếu tiếp tục bắt mạch, có khả năng tim sẽ bắn ra ngoài.



“ Đã trễ thế này, chỉ có khám gấp thôi. Hôm nay, khoa cấp cứu đều là bác sĩ nam, người làm xét nghiệm điện tâm đồ cũng là nam, cho nên, cô tự mình chọn.”