Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 22 : Tôi thích em

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Không có tiếng chim hót nhưng hình như có mùi của hoa.



Ánh hoàng hôn tỏa ra hơi thở ấm áp.



Trần Nhược Vũ và Mạnh Cổ hai người ngồi cùng ăn bánh ngọt. Ăn, ăn Trần Nhược Vũ bỗng thấy buồn cười. Lần trước cô cố gắng theo đuổi Mạnh Cổ, từng hao tâm tổn trí muốn được cùng anh ăn bữa cơm, khi đó nếu cô và anh có cơ hội cùng nhau ngồi ăn bánh như này nhất định cô sẽ vui mừng đến chết.



Nhưng hôm nay, khi cả hai cùng ngồi ăn một chỗ, cô chỉ cảm thấy xấu hổ mà không hề có tâm trạng vui sướng.



Mạnh Cổ vẫn không lên tiếng, bánh đậu đỏ anh cũng ăn xong rồi, anh đang ngửa đầu uống nước khoáng. Phong thái thoải mái, sườn mặt đẹp như trong tranh, ánh tà dương hắt lên người anh, toát lên vẻ dịu dàng.



Trần Nhược Vũ lén nhìn anh nửa ngày, cô hỏi: “ Bác sĩ Mạnh, vì sao anh không thích Tư Tư?.”



Vấn đề này cô sớm đã muốn hỏi chỉ là không có cơ hội. Giờ phút này, thời cơ rất thích hợp, cả hai giống như người bạn thân thiết, giờ là lúc nói chuyện tán gẫu. Quả nhiên, đồ ngọt có thể làm tâm tình người khác thoải mái chăng?



“ Sao cô hỏi vì sao tôi không thích cô?.”



“...”



Cô sai rồi, vị ngọt cũng không thể trị được sự độc địa của anh.



“ Vì sao anh không thích tôi? Tôi nghĩ là rất thích ấy chứ.” Trần Nhược Vũ lườm anh một cái. Con người này thật là... chẳng lẽ không thể thoái mái nói chuyện sao. Cô trừng mắt nhìn anh,học bộ dáng ác bá tiên sinh không biết đến hai chữ xấu hổ của anh.



“ Vậy sao? Tôi thích em, cho nên không thích Lương Tư Tư.”



Oạch! Rất là biết chọn lúc để dùng cái thói lưu manh.



“ Tôi nghiêm túc đó.” Cô huých huých bả vai của anh.



“ Em đối với tôi nghiêm túc sao?”



Cô đá anh một cước, anh đứng đắn nói chuyện thì sẽ chết sao?



“ Cô ấy và tôi không hợp.”



Không hợp?



Trần Nhược Vũ chớp mắt mấy cái, nghĩ nghĩ: “ Nhưng sao tôi lại cảm thấy cô ấy và anh rất hợp nhau, hai người rất xứng đôi. Nam đẹp trai, nữ xinh đẹp, thông minh, có cá tính, hai người sẽ có rất nhiều sở thích giống nhau.”
Anh nhìn chằm chằm cô: “ Vì sao em lại chuyển đề tài?.”



“ Đâu có.”



“ Sao lại không có?.” Mạnh Cổ cong khóe miệng: “ Theo đuổi không có kết quả quay sang trở mặt tôi đã thấy nhiều, nhưng em lại biến thành kẻ góp vui là như nào. Tôi đều nhìn thấy tâm trạng buồn vui thất thường của em, em giống như chú hề. Còn có bữa tối ở vườn hoa lãng mạn ngọt ngào gì đó, tôi đoán mãi không ra em có thể tìm được chỗ nào hoa tươi gì đó, tò mò vô cùng, kết quả em có thể suy diễn ra được những chuyện như này, ở những nơi có bầu không khí như này, quả nhiên không đơn giản. Trần Nhược Vũ, kì thật, em đúng là một nhân tài.”



Trần Nhược Vũ kinh ngạc, miệng mở lớn hơn, từ trạng thái bất động rồi chuyển sang nhục nhã ê chề, anh mới là nhân tài.



“ Bác sĩ Mạnh, có chuyện này, tôi nhất định phải cầu xin anh.”



Anh nhướng mày: “ Chuyện gì?.”



“ Nếu có ngày tôi bất hạnh, phải làm phẫu thuật, tôi khẩn cầu bác sĩ Mạnh, anh đừng động tay vào.”



“ Sao vậy? Sợ tôi báo thù?.”



“ Không. Tôi sợ lúc bác sĩ Mạnh đang phẫu thuật, nhìn thấy tôi lại khơi lại những chuyện hài hước động lòng người kia, anh cười ha ha, rồi xuống tay quá mạnh. Phẫu thuật cứu người chắc chắn anh đã làm quá nhiều, nhưng tôi không muốn trở thành người đầu tiên chết dưới tay của anh.”



Mạnh Cổ trừng mắt nhìn cô, nhìn nhìn, cười ha ha.



Cô trừng lại anh!



Hơn nửa ngày, Mạnh Cổ mới không cười nữa, nhưng nụ cười vẫn chưa ẩn hiện trong đôi mắt anh. Trần Nhược Vũ bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng với thái độ của anh.



Ánh mắt hai người vô tình giao ở một chỗ, đối diện một lúc lâu, ánh mắt trong suốt của Mạnh Cổ ẩn chứa thâm ý sâu xa nào đó. Trần Nhược Vũ bỗng thấy tim mình đập loạn nhịp, đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng gọi của một người đàn ông trung niên: “ Mạnh Cổ.”



Mạnh Cổ cùng Trần Nhược Vũ đồng loạt quay đầu.



Là một vị bác sĩ trung niên.



Mạnh Cổ đứng lên, bước tới nói chuyện với vị bác sĩ ấy. Trần Nhược Vũ nghĩ hai người đang nói chuyện về y học cho nên không để ý, lấy cái bánh ra cắn một miếng. Lúc đang cắn miếng vô cùng to, Mạnh Cổ quay người lại, nói với cô: “ Trần Nhược Vũ, đây là cha tôi.”



Cha anh?



Trần Nhược Vũ bị nghẹn. Miệng đang nhồm nhoàm bánh mì, nhổ không nhổ được, nuốt thì nuốt không trôi.