Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 35 : Trần Nhược Vũ đại chiến với tình cũ của Mạnh Cổ

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Trong lòng Trần Nhược Vũ buồn bực vô cùng.



Cái từ ‘ muốn ‘ đang kêu leng keng trong đầu cô. Cô muốn đi đến chỗ anh, đứng trước mặt anh chửi bới một trận. Muốn cướp cặp lồng cơm móng giò về.



Không cho anh ăn, đến ngửi cũng không được ngửi.



Có một số người tuyệt đối không thể đối tốt được. Tên ác bá tiên sinh chính là một ví dụ.



Anh chẳng những đùa bỡn, còn đùa bỡn cô...



Được rồi, tóm lại là anh thừa dịp cô tử tế với anh đã coi thường cô! Cô không thông minh, nhưng anh nghĩ cô không có não chắc?



Trần Nhược Vũ ngồi xe bus tới chỗ Mạnh Cổ. Xe lắc lư, trong lòng bỗng nhiên như được khơi thông, kinh mạch được đả thông, thần trí tỉnh táo.



Cô quá ngây thơ, đương nhiên cái tên chết tiệt kia cũng ngây thơ. Nhưng mà cô không cảm thấy anh không hẳn là ngây thơ, anh cố ý, cố ý đùa dai với cô. Mà cô thì cứ khẩn trương là trở nên ngây thơ, không nghĩ đến chuyện lại lên cao trào đến thế. Nói chung, chuyện này là anh sai, anh bị thương là xứng đáng!



Trần Nhược Vũ càng nghĩ càng tức giận. Cô tính, cướp đồ trở lại, sau đó một tháng trời sẽ không để ý đến anh, chờ anh thức tỉnh nhận ra lỗi sai của mình, chân thành xin lỗi cô, cam đoan sẽ không dám lôi cô ra làm trò đùa nữa, lúc đó cô mới thân thiết với anh trở lại.



Khí thế bừng bừng, nguyên tắc là phải thế, không thể nhân nhượng.



Trần Nhược Vũ hấp tấp chạy tới chỗ Mạnh Cổ. Đó là khu tập thể xa hoa ở gần bệnh viện, sạch sẽ, nhỏ nhắn nhưng rất sang trọng.



Trần Nhược Vũ hớn hở thưởng thức vẻ đẹp nơi đây, cô tìm được tầng nhà mà Mạnh Cổ sống, bấm thang máy đi lên.



Cửa thang máy mở ra, cô nghe được tiếng của Mạnh Cổ. Ngay cả cửa nhà cũng không đóng, sau đó là tiếng nói vang lên.



Trần Nhược Vũ bước vài bước, chợt nghe thấy tiếng của Mạnh Cổ nói: “ Em đi đi,”



Cô ngẩn người, giọng điệu này anh đang nói chuyện với ai?




Mạnh Cổ chưa kịp mở miệng, Trần Nhược Vũ đã nói: “ Móng giò tôi tịch thu lại, dù sao anh cũng không thực lòng muốn ăn, về sau tôi cũng không nấu đồ ăn cho bác sĩ Mạnh nữa.



Nếu như bác sĩ Mạnh không xin lỗi tôi, thì mối quan hệ bạn bè thân thiết này rất khó duy trì, bằng không sau này phát sinh những mâu thuẫn khác, sẽ mất hay đi, sẽ dẫn đến chuyện không thể nhìn mặt nhau nữa. Bác sĩ Mạnh thấy tôi nói đúng không?”



Cô hỏi anh ‘ đúng không ‘, không để anh có cơ hội trả lời, nói xong, cô quay đầu rời đi.



Ra đến thang máy bấm nút đi xuống. Động tác nhanh gọn, cách hành văn lưu loát, Trần Nhược Vũ cảm thấy rất sảng khoái, cô ôm trong lòng cặp lồng móng giò của mình, giống như ôm vũ khí. Chỉ thấy rằng có thể đem những suy nghĩ chôn giấu dưới đáy lòng của mình nói ra, cảm thấy rất nhẹ nhõm.



“ Trần Nhược Vũ.” Mạnh Cổ đuổi theo.



Cửa thang máy mở, Trần Nhược Vũ vừa bước vừa quay đầu nhìn anh.



“ Tôi muốn cự tuyệt người phụ nữ khác, không cần phải lấy em ra làm lá chắn. Tôi muốn tìm phụ nữ để đùa bỡn, không cần phải tìm em làm mục tiêu.” Anh cảm thấy mình hơi lỡ lời, nói tiếp: “ Tôi không phải là loại người tìm niềm vui bằng việc trêu đùa phụ nữ.”



Trần Nhược Vũ bĩu môi, nói: “ Giải thích này quá miễng cưỡng, không thể cho là lời xin lỗi.”



“ Hả.” Mạnh Cổ nhíu mày.



Trần Nhược Vũ làm mặt quỷ với anh, đóng cửa thang máy.



Thang máy đi xuống tầng dưới, Trần Nhược Vũ nhớ tới biểu tình của Mạnh Cổ vừa rồi, bất giác nở nụ cười.



Hahaha, anh cũng có lúc bối rối như này! Anh sao lại bối rối đến thế nhỉ?



Trần Nhược Vũ ôm cặp lồng cơm, cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng, cô liền mở máy điện thoại gọi cho Tư Tư.



Cô nghĩ, đây là lần đầu tiên có cảm giác sung sướng vì chiến thắng.