Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 37 : Tôi sẽ chờ em từ từ nhận ra

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Đầu dây bên kia Mạnh Cổ im lặng một lúc, sau đó là một tiếng thở dài: “Em có nhận ra hay không?.”



Đây là ý gì? Đang có ý đồ gì sao?



“Muốn tôi nhận ra cái gì?.” Cô hỏi



“Nhận ra” Anh dừng lại một chút: “Nhận ra sự can đảm của em.”



“Anh đừng làm tôi sợ, tôi rất nhát gan.” Trần Nhược Vũ không chút phản kháng, thừa nhận sự vô dụng của mình.



Mạnh Cổ hết chỗ để nói.



“Alo, bác sĩ Mạnh. Anh muốn tôi nhận ra sự can đảm của mình để làm gì?.”



“Em xuống đây rồi tôi nói với em.”



“Bác sĩ Mạnh, anh lại trêu đùa tôi, đúng không?.”



Mạnh Cổ thở dài: “Rốt cuộc em có xuống gặp tôi không?”



“Anh còn chưa xin lỗi.”



“Hừ.”



“Anh xem, thái độ anh còn hung dữ như thế.”



“Trần Nhược Vũ.”



“Làm sao?.”



“Em xuống đây, chúng ta gặp mặt.”



“Không muốn, tôi phải nghe anh nói xin lỗi trước đã.”



Đầu dây bên kia lại im lặng, nhịp tim của Trần Nhược Vũ lại nhảy tưng tưng, cô cũng không biết làm sao nữa, aiz, cái tính xấu xa này, động một chút là giận dỗi.



Đợi một lúc sau, nghe được tiếng Mạnh Cổ nói: “Bỏ đi, bỏ đi, lần này em thắng. Nam tử hán đại trượng phu, nhấc lên được, bỏ xuống được. Trần Nhược Vũ tiểu thư, tôi xin lỗi, lần trước là tôi không lễ phép, là tôi sai rồi. Như vậy được chưa?.”



“Về sau anh phải tử tế với tôi.”



“Được.”



“Phải lễ phép”
Thấy Trần Nhược Vũ lo lắng về bệnh tình của mẹ cô, Mạnh Cổ liền cho cô những kiến thức thông dụng nhất, dặn cô nếu bệnh tình của mẹ cô nghiêm trọng thì gọi điện cho anh, có thể chuyển tới bệnh viện thành phố A nơi anh làm việc, nói tóm lại, mọi chuyện không cần quá lo lắng, đã có anh.



Trần Nhược Vũ nhận được sự an ủi của anh, cũng bớt lo đi phần nào. Cô nói chuyện của mình với gia đình cho Mạnh Cổ nghe, nói mình cũng có lỗi, đối với kì vọng của gia đình đều không làm được. Mới tâm sự được một nửa thì đến giờ xe chạy, cô muốn cùng anh nói chuyện nhưng không kịp.



Mạnh Cổ đưa cô tới xe khách, xoa đầu cô: “Về nhà gọi điện cho tôi, muộn thế nào cũng được.”



“Được.”



“Đừng có lo lắng, bị bệnh cũng không sao, còn có bác sĩ.”



“Được.”



“Nếu trên đường cảm thấy lo lắng bồn chồn, gọi điện cho tôi.”



“Được.”



“Nếu có điều khó nói, có chuyện gì không thông suốt được, dù sao đó cũng là cha mẹ của mình, nói không xong, thì từ từ nói, nên kiên nhẫn, lí giải suy nghĩ của em.”



Cô gật đầu, cảm thấy có gì đó tắc nghẹn ở cổ họng, không nói nên lời.



“Đi thôi. Ở trên đường phải cẩn thận. Không được ngủ trên xe, chú ý an toàn.”



Cô gật đầu, sau đó cầm túi đi lên xe. Trong lòng rất khẩn trương, không biết lúc về mẹ cô còn giận cô nữa không? Có hay không còn xa cách với cô? Nếu bệnh mẹ nghiêm trọng thì phải làm sao.



Đang miên man suy nghĩ, cô nghe tiếng chân dồn dập.



“Trần Nhược Vũ.” Mạnh Cổ bỗng nhiên gọi cô.



Cô quay đầu, nhìn thấy hai tay Mạnh Cổ đang giang rộng, anh nói: “Đến đây.”



Trần Nhược Vũ chớp chớp mắt, hốc mắt nóng lên. Cô chạy tới chỗ anh, nhào vào lòng anh.



Đây là một cái ôm cổ vũ, an ủi cô, Trần Nhược Vũ có chút cảm động.



“Đừng suy nghĩ nhiều.” Anh dùng sức ôm chặt cô, xoa đầu cô: “Tôi sẽ chờ em từ từ nhận ra.”



Nhận ra cái gì? Cô không hỏi. Bác tài đã giục mọi người lên xe. Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn thoáng qua rồi chạy vội đi. Chạy tới cửa xe, cô quay đầu vẫy tay với anh: “Bác sĩ Mạnh, cảm ơn anh.”



Cô thấy Mạnh Cổ bỗng nhíu mày lại, không hiểu sao, cô thoái mái hơn rất nhiều.



Cô lên xe, nhanh chóng ngồi vào chỗ mình rồi mở cửa xe. Cô quay đầu nhìn lại, không thấy hình bóng của Mạnh Cổ đâu nữa, cô thở phào một hơi.