Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 44 : Anh muốn làm bạn trai của em

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Trần Nhược Vũ bất động.



Cô trừng mắt nhìn anh, thì anh càng tỏ ra mãnh liệt hơn.



Cô càng dùng sức, Mạnh Cổ càng khắc chế. Trần Nhược Vũ sống hai mươi sáu năm nay, đây là lần đầu tiên biết được sức chênh lệch giữa nam và nữ là như nào. Nếu thực sự gặp gỡ phải lưu manh, thổ phỉ thì. không đúng, cô đang gặp phải lưu manh và thổ phỉ!



Cô nghĩ, chờ anh buông cô ra, cô phải dùng ánh mắt chém chết anh, đá vào chỗ hiểm của anh, chặt tay anh, sau đó tuyệt giao luôn!



Cũng không biết có phải oán hận của cô ngút trời hay không, Mạnh Cổ dường như cảm nhận được, anh trừng mắt với cô.



Anh cắn môi của cô.



Cô rất tức giận, cô muốn cắn lại thế nhưng vừa định cắn thì đã bị anh dùng sức cắn lại.



Cô thở dốc, tình thế này đối với cô rất bất lợi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô không nên liều mạng. Nhưng anh được một bước lại muốn bước nữa, không chịu dừng lại, cắn môi rồi chuyển sang cắn lưỡi của cô, thái độ vô cùng ngạo mạn.



Trần Nhược Vũ không chịu nổi đành phải ‘ ưm ‘ một tiếng, muốn vùng khỏi anh.



Thấy cô quằn quại như vậy anh lại trở nên dịu dàng. Tuy rằng cô vẫn bị vây hãm trong vòng tay của anh, nhưng môi lưỡi trong lúc dây dưa này lại trở nên dịu dàng mê hoặc.



Trần Nhược Vũ đơ cứng cả người, anh cứ như vậy ngược lại cô không biết nên làm sao. Cô bỗng mềm cả người đi, đổi lại nhận được sự dịu dàng của anh, cô bắt đầu to gan hơn, rốt cục đã cắn được anh một cái.



Cô dùng sức không mạnh, Mạnh Cổ ‘ ừm ‘ một tiếng rồi cắn lại.



Trần Nhược Vũ nhíu mày, muốn cắn lại.



Mạnh Cổ cũng nhíu mày, dùng sức hôn cô sâu hơn, sau đó mới chịu dừng.



Trần Nhược Vũ nhất thời được giải phóng, há mồm thở dốc, dù có thở gấp cô cũng không quên trừng mắt với anh.



Mạnh Cổ vẫn đè lên người cô, trợn mắt nhìn cô tỏ vẻ không hài lòng, anh nhăn mặt, hung bạo nói: “ Về sau, gặp em một lần, sẽ hôn em một lần!.”



Cái gì, cái gì? Trần Nhược Vũ trợn mắt, há mồm, câu nói như này sao anh có thể nói ra miệng được chứ?



Đồ lưu manh!



Trần Nhược Vũ hét lên: “ Khốn nạn, buông ra!.”



“ Không buông.” Toàn bộ tổng kết lại là đúng một tên vô lại.
Mạnh Cổ không lên tiếng, cúi đầu nhìn bát mì.



Đương nhiên là hai bát. Không có cọng hành nào.



Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, cầm đũa chuẩn bị ăn mì.



Mạnh Cổ đợi một lúc, đành đi vào bếp lấy đôi đũa, ngồi xuống quan sát sắc mặt của cô.



Trần Nhược Vũ nhịn không được, quát lớn: “ Nhìn cái gì? Tôi tự nấu chẳng lẽ cũng không được ăn sao?.” Vì hôm nay chờ anh, cho nên cơm chiều cô chỉ ăn có một cái bánh, còn gặp loại chuyện như này nữa, vừa tức vừa đói.



“ Trần Nhược Vũ, anh muốn làm bạn trai của em.” Anh không trả lời câu hỏi của cô, mà đưa ra đề nghị của mình.



Cái đồ lưu manh này, lợi dụng cô, cô càng điên hơn.



“ Ai thèm để ý tới anh!” Cô bắt đầu gào rú, trừng mắt nhìn anh, bỗng nhiên giằng lấy bát mì, đem thịt và cơm trong bát đổ hết vào bát của mình.



Tên đàn ông mặt trắng xấu xa này, cho hắn ta ăn mì chay!



“ Uhm.” Mạnh Cổ nhíu mày, tỏ vẻ mất hứng.



“ Anh có ăn hay không!” Cô càng mất hứng hơn.



Anh há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không dám lên tiếng, cúi đầu ăn mì.



Trần Nhược Vũ buồn rầu ăn mỳ, cũng không nhìn anh, ăn xong, cầm chén vứt vào bồn rửa bát.



“ Tự anh đi mà rửa!” Sau đó cô lau miệng, cầm lấy túi xách chuẩn bị ra về.



“ Trần Nhược Vũ.”



Mới đi ra tới cửa, cô nghe thấy giọng nói khó chịu của Mạnh Cổ cất lên.



“ Làm sao!” Cô quay đầu, hung dữ nhìn anh. Mới phát hiện, lúc vào nhà không có cải giày, tên đàn ông đáng ghét kia cũng không cởi, cho nên hai người chắc chắn đã làm bẩn sàn nhà bằng gỗ rồi, hanh vừa ngồi trên sofa cũng không biết mình đã làm bẩn sofa.



Cô lại tức giận, cô phát hiện đầu óc mình vĩnh viễn chỉ toàn suy nghĩ những việc bé nhỏ mà không đáng để nghĩ tới. Giày dép, sàn nhà không phải là trọng điểm, vậy rốt cuộc cái gì mới là trọng điểm?



“ Anh muốn làm bạn trai của em.”