Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 58 : Em cũng có thể đá trai

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Bữa cơm này khiến cho Trần Nhược Vũ choáng váng cả người. Nói trắng ra, Lương Tư Tư lành ít dữ nhiều, tiền đồ của bản thân cũng chưa có kết quả.



Nhưng Tư Tư đã hạ quyết tâm, điều này vượt qua trình độ tưởng tượng của Trần Nhược Vũ. Ăn cơm xong, Tư Tư nói sẽ hẹn một vài đồng nghiệp cùng cấp trên trong công ty ra ngoài, quan hệ khá tốt, muốn trước khi đi nói lời chào tạm biệt với mọi người.



Trần Nhược Vũ khá đau đầu, cô không còn cách nào có thể khuyên giải nữa, Lương Tư Tư cũng theo như lời cô ấy nói, muốn tiến lên phía trước chỉ còn có nước đem mọi chuyện công khai hết ra ngoài như vậy bản thân mới không có đường lui.



Kì thực, trong lòng cô ấy có lẽ đã bị kích động, đối với chuyện này cũng không thể nắm chắc được điều gì. Chỉ có điều Trần Nhược Vũ không hiểu được, nếu không thể chắc chắn tại sao còn nhất định phải làm? Nếu đổi lại là cô, chắc chắn cô sẽ không dám.



Lương Tư Tư tiễn Trần Nhược Vũ về và đi tới chỗ hẹn thứ hai. Trong lòng Trần Nhược Vũ có chút buồn bực, cô thực sự rất lo lắng Lương Tư Tư lại xúc động làm những chuyện điên rồ khác. Bỗng thấy mình mất đi một người bạn tốt, tiền thuê nhà cũng không biết nên xử lí như nào, mấy chuyện này thực khiến cho người khác phiền muộn.



Vừa ngồi xe bus trở về, ở trước cổng đã gặp Chu Triết. Anh ta hơi ngạc nhiên, rồi lại có chút ngần ngại: “Sao trùng hợp đến vậy.”



“Đúng vậy. Tôi và bạn cùng phòng mới đi ăn cơm về. Anh và đồng nghiệp thế nào rồi?”



“À, tôi đã đi tìm cô ấy.” Chu Triết hơi ngại: “Cô ấy nói rằng không có việc gì cả. Thấy cô ấy không sao, tôi nói thêm vài câu rồi trở về.”



Hai người này, xảy ra chuyện như thế mà cũng nán lại tán gẫu vài câu, không thấy mệt sao. Trần Nhược Vũ nhận thấy rằng những hành vi ngốc nghếch này rất giống cô và Mạnh Cổ, nói không chừng thì đúng như Tư Tư nói rồi.



Trần Nhược Vũ hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh thích cô ấy?”



“Hả? Không phải...” Chu Triết xua tay: “Chúng tôi không phải quan hệ đấy. Cô ấy... Tôi...” Anh ta quanh co một hồi, cuối cùng nói: “Chỉ là quan hệ đồng nghiệp.”



Trần Nhược Vũ nói: “Bạn cùng phòng của tôi nói, con gái sẽ chẳng bao giờ khóc trước nhà đồng nghiệp nam.”



Chu Triết kinh ngạc đến mức há miệng, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.



Trần Nhược Vũ nhìn thấy anh ta ngây ngốc đứng đó, xem ra đúng là chưa nghĩ tới chuyện yêu đương ấy rồi. Cô suy nghĩ một lúc, hỏi: “Cô ấy vẫn còn độc thân?”



“À, đúng.” Chu Triết vội vàng trả lời: “Nhưng không phải cô ấy không tốt, cô ấy cũng có người theo đuổi. Tôi còn thấy có người tặng cô ấy hoa nhưng cô ấy từ chối.”


“Sao vậy, không muốn bác sĩ Mạnh nữa sao? Muốn yêu đương như mình sao?”



“Mình thấy rất tiếc.” Trần Nhược Vũ bắt đầu thấy đầu óc quay cuồng, rốt cuộc òa lên: “Vì sao anh ấy lại đột nhiên đối xử với mình như vậy? Có tính tình xấu tệ này, còn tự cao tự đại, tính cách kém vô cùng. Trước kia người khác ghét bỏ anh ấy chắc chắn chẳng ai nói với anh ấy nguyên nhân vì sao. Anh ấy rất đáng ghét, mình không muốn thích anh ấy nữa. Mình đau khổ như vậy, anh ấy nên dỗ dành mình vui lên mới đúng chứ? Nhưng sao anh ấy lại như vậy? Mình gọi điện cho anh ấy, anh ấy lại nói chuyện thờ ơ như thế, đúng là tên khốn.”



“Vậy bạn có mắng anh ấy hay không?.”



“Không có.” Trần Nhược Vũ tỏ ra đáng thương và ấm ức vô cùng.



“Nên mắng anh ấy chứ. Cho dù quan hệ của hai người thay đổi, tự do của bạn cũng sẽ không biến mất. Nhược Vũ, bạn muốn cười thì cứ cười, cảm thấy khó chịu thì cứ nói ra, bạn sợ cái gì chứ?”



Sợ cái gì ư? Cô sợ anh sẽ không được vui, sợ quan hệ của hai người sẽ xấu đi. Đúng vậy, cô sợ cái gì, còn có điều gì tệ hơn chuyện này chứ? Càng nghĩ càng thấy kì lạ.



Trần Nhược Vũ gióng một tiếng trống làm cho tinh thần phấn chấn hơn, sau đó cô gọi điện cho Mạnh Cổ. Chưa đợi tiếng chuông kịp vang lên, Mạnh Cổ đã nghe máy, Trần Nhược Vũ không đợi anh lên tiếng mà đã hét vào trong điện thoại: “Anh là tên khốn. Dựa vào cái gì chứ? Lúc thì đối xử với em tử tế, lúc thì cáu kỉnh với em, anh cho là anh đẹp trai thì hay ho lắm sao? Anh cho rằng mình là bác sĩ thì giỏi lắm sao? Em trọng bạn khinh sắc thì làm sao? Em đi ăn cơm với Tư Tư không đi với anh thì sao? Anh là đứa trẻ ba tuổi phải dỗ mới chịu ăn cơm chắc?



Em nói cho anh biết, em cũng chẳng kém cạnh anh là mấy đâu, khách hàng của em cũng khen em đó, mọi người đều tín nhiệm em còn giới thiệu khách mới cho em nữa. Bạn của em cũng khen em, còn bảo em làm đại lí tiêu thụ. So ra, em có gì kém anh chứ? Anh cũng có người theo đuổi ư? Tuy rằng trước đây em thích anh nhưng sau đó là anh thổ lộ trước, chúng ta không ai nợ ai. Em nói cho anh biết, em cũng có thể đá trai.”



“Trần Nhược Vũ, em uống rượu sao?” Mạnh Cổ gào lên trong điện thoại.



Giọng điệu này quá quen thuộc khiến cho Trần Nhược Vũ khóc lớn tiếng: “Bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh, Tư Tư cô ấy phải đi rồi. Cô ấy không cần em, anh đừng giống như cô ấy bỏ mặc em chứ?” Cô khóc rất lớn tiếng, Lương Tư Tư ở bên cạnh đá vào chân cô: “Bạn mắng bạn trai, liên quan gì đến mình?”



Trần Nhược Vũ tiếp tục gào khóc trong điện thoại: “Bác sĩ Mạnh, vì sao anh lại đối xử với em như vậy? Em rất tức giận đó, em cũng không muốn nhớ tới anh.”



Đầu dây bên kia, giọng nói của Mạnh Cổ rít qua từng kẽ răng: “Em đừng ở đó mà nói hươu nói vượn.”



“Em không hề. Em đang rất không được vui, anh lại đối xử với em rất xấu tính. Em quen biết bạn trai còn có thể nói chuyện hơn một năm, nói với anh chỉ được có hai ngày. Đúng rồi, anh nói xem, trước đây anh và bạn gái cũ nói chuyện thì được bao nhiêu ngày? Ba tháng đúng không? Em mới có hai ngày! Vì sao em lại kém xa đến vậy chứ?”



Đầu dây bên kia Mạnh Cổ không lên tiếng. Trần Nhược Vũ cũng không nghe anh nói, cô cứ bù lu bù loa lên không dứt, còn mắng cả Lương Tư Tư chỉ biết ngồi bên cạnh mà cười haha. Trần Nhược Vũ cầm điện thoại nói được vài phút, nói hết ra những gì khó chịu đối với Mạnh Cổ, dốc hết cả sự bất mãn đối với anh ra, nói rồi lại nói, nói đến khi có người bấm chuông cửa vẫn còn nói.



Lương Tư Tư lười biếng nhấc người đứng lên, đi ra cửa nhìn qua mắt mèo, nhìn ra bên ngoài thấy ai đó, liền nở nụ cười, Tư Tư mở cửa ra. Mạnh Cổ đang cầm điện thoại đứng ở bên ngoài.