Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 64 : Anh thất tình

Ngày đăng: 13:35 19/04/20


Trần Nhược Vũ ôm chân ngồi ở sau cánh cửa, cảm thấy bản thân rất oai phong.



Tên đàn ông xấu xa kì lạ kia, một khi ghen lên cũng thật quá đà. Cô đâu có nói dối, cô rõ ràng là nói thật, chỉ là chính anh tự suy diễn, anh còn không biết xấu hổ đi mắng người khác.



Không thèm để ý anh đến anh nữa, nhưng thật ra trong lòng cô lại rất khó chịu. Tư Tư đi rồi, mà ác bá tiên sinh nhà cô lại hiểu lầm cô. Trần Nhược Vũ càng nghĩ càng muốn khóc.



“ Em đừng ngồi dưới đất, ở đó lạnh lắm.” Giọng nói Mạnh Cổ tức giận thấy rõ.



Trần Nhược Vũ bỗng hoảng sợ, nhìn trái nhìn phải, làm gì có ai, sao anh biết cô đang ngồi dưới đất? Suy nghĩ mất nửa ngày, cô nhớ tới người vừa nói chuyện, có lẽ anh nghe thấy tiếng động cô ngồi ở dưới đất.



Trần Nhược Vũ xoa xoa cái đầu phản ứng chậm chạp của cô, thấy hơi đau đau.



“ Bác sĩ Mạnh, em đau đầu.”



“ Em mở cửa đi, anh khám cho em.”



“ Không cho anh khám, để cho anh tức chết.”



Mạnh Cổ thở dài: “ Trần Nhược Vũ.”



“ Sao nữa!.” Giọng nói của cô bắt đầu căng lên.



“ Em đứng lên đi, đừng ngồi dưới đất, lạnh lắm.”



“ Không đứng dậy được.” Cố tình làm trái ý anh.



“ Em muốn bị bệnh sao.” Giọng nói của anh còn hung dữ hơn cả cô.



“ Thử thì thử.” Cô càng tỏ ra hung dữ hơn.



Ngoài cửa, Mạnh Cổ thở dài, rất muốn đá văng cánh cửa này ra chỗ khác. Anh ngồi xổm xuống, cách một cánh cửa nói với cô: “ Trần Nhược Vũ, em không phải đang khát sao? Anh đưa nước cho em.”



“ Không uống.”



“ Vậy em khát thì phải làm sao?.”



“ Khát chết cũng được, dù sao anh cũng chẳng đau lòng.”



Mạnh Cổ rất muốn mắng cô ăn nói bỗ bã, về sau ai dám cho Trần Nhược Vũ nhà anh uống rượu, anh sẽ đánh chết hắn.



“ Trần Nhược Vũ, em uống mấy chai?.”



“ Em không say.”



“ Anh đâu nói em say, chỉ muốn hỏi em một chút, bàng quang của em có trướng chưa?.”



“ Bàng quang ở đâu em cũng chẳng biết.”



“ Được rồi, em có đầy bụng không? Muốn đi toilet không?.”




“ Em buồn ngủ.”



“ Uhm.”



“ Em không có say, em rất tỉnh.”



“ Thật sao?.”



“ Thật đó. Em tỉnh nên mới biết được anh mắng oan em, anh không phân rõ phải trái, em mới yêu được hai ngày đã thất tình.”



Mạnh Cổ đã không muốn cùng cô tranh cãi: “ Về phòng đi đã, ngủ một giấc dậy em sẽ hết thất tình.”



“ Không, không, không thể một mình em thất tình. Bác sĩ Mạnh, anh cũng thất tình.”



“ Anh không phải.” Mạnh Cổ vươn tay, ôm gọn cô vào lòng.



Trần Nhược Vũ giật mình kêu lên một tiếng. Sau đó có phản ứng lại, cảm giác rất quen thuộc. Cô ôm cổ Mạnh Cổ, tựa đầu vào vai anh, nói với anh: “ Anh thất tình.”



Anh ôm cô vào trong phòng ngủ, không muốn nói chuyện kiểu suy dinh dưỡng với cô.



“ Bác sĩ Mạnh, hóa ra anh khỏe như vậy.” Càng nói càng thiếu dinh dưỡng, vừa nói vừa nhéo tay anh: “Rất cường tráng.”



“ Cảm ơn.” Mạnh Cổ chẳng hề thấy biết ơn đối với lời khen của cô.



“ Nếu không anh thử ôm em đi, xem anh có thể ôm được trong bao lâu. Em sẽ nhớ giúp anh.”



Lời nói này và chuyện thất tình không hề có liên quan với nhau.



Mạnh Cổ không để ý tới cô, quẳng cô lên giường, sau đó đắp chăn, rồi nói: “ Ngủ đi.”



“ Bác sĩ Mạnh, anh thấy yêu đương và chữa bệnh cái nào khó hơn.”



Mạnh Cổ sửng sốt.



“ Em cảm thấy đều như nhau, rất khó.” Cô phát biểu quan điểm của mình.



“ Em đã chữa bệnh đâu mà biết.” Anh tức giận, rốt cuộc thì ai mới là bác sĩ đây.



“ Em không chữa bệnh nhưng em biết xem bệnh đó. Bác sĩ thường xuyên nói, bệnh thì cũng có nhiều nguyên nhân, nhiều loại, hiện tại trong giới Y học cũng chưa nói rõ được.”



“ Thì sao?.” Lời này đúng là anh đã nói qua, có những bệnh không thể phân tích rõ ràng được.



“ Cho nên...” Cô trừng mắt nhìn một lúc, ngáp một cái, đợi thật lâu mới lên tiếng: “ Cho nên...” Giọng nói mỗi lúc một nhỏ dần, sau đó cô đi ngủ!



Mạnh Cổ há hốc mồm, lại còn thế này nữa! Cô hành động thật bất ngờ.



Anh ngồi ở bên giường cô một lúc, ngẫm nghĩ một lúc. Cho nên bệnh rốt cuộc bắt đầu từ đâu?