Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 68 : Cuộc đời có nơi nào mà không gặp lại nhau chứ, gặp lại chỉ muốn đá cho một phát

Ngày đăng: 13:35 19/04/20


Ngày hôm sau, khi tan tầm, Mạnh Cổ nói rằng tối anh mới có thể đi được, anh bảo sẽ ăn cơm tại bệnh viện, nói cô cũng nên ăn ở nhà trước. Trần Nhược Vũ đồng ý, cô ăn xong sẽ tới bệnh viện chờ anh.



Hai người cứ như vậy mà chốt lời hẹn, lúc tan làm Trần Nhược Vũ về qua nhà. Chờ tới lúc chuẩn bị ra khỏi cửa để tới chỗ hẹn với Mạnh Cổ thì gặp Lục Bảo Ny ở tiểu khu.



Đối với Lục Bảo Ny, ấn tượng của Trần Nhược Vũ khá sâu sắc, liếc mắt một cái cô cũng có thể nhận ra. Vẻ mặt của Lục Bảo Ny có vẻ khẩn trương, do dự, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Nhược Vũ mãi lúc sau mới có phản ứng, bỗng trở nên kinh ngạc, quay đầu bỏ chạy.



Trần Nhược Vũ thấy hơi bực mình, không biết cô gái này bị làm sao nữa, kết quả Lục Bảo Ny chạy được một khoảng khá xa, sau đó mới quay đầu nhìn Trần Nhược Vũ nói: “ Cái đó, xin chị, nếu gặp Chu Triết, đừng nói với anh ấy là gặp qua em.”



Trần Nhược Vũ sửng sốt, theo bản năng chỉ biết gật đầu.



Lục Bảo Ny lại cường điệu hơn: “ Ngàn vạn lần đừng nói cho anh ấy biết.”



Lúc này Trần Nhược Vũ không gật đầu, vẻ mặt cô nghi ngờ, Lục Bảo Ny vừa chạy vừa nói: “ Em không làm chuyện gì xấu cả, chỉ có điều, em không để anh ấy biết là em đến tìm. Em biết, em không nên tới tìm anh ấy, vậy chị đừng cho anh biết.” Vẻ mặt của Lục Bảo Ny đỏ bừng, khẩn trương đến mức nói lắp.



“ Uhm.” Lúc này, Trần Nhược Vũ đã hiểu được mọi chuyện.



“ Chị hứa đi, là sẽ không nói, đúng không?.” Lục Bảo Ny hỏi.



“ Uhm.” Trần Nhược Vũ trả lời.



Lục Bảo Ny thở nhẹ ra: “ Vậy em đi đây, ngại quá, hẹn gặp lại.”



Trần Nhược Vũ gật đầu, đi theo hướng của Lục Bảo Ny rời khỏi tiểu khu, đến bến đỗ chờ xe bus. Lục Bảo Ny cũng đang đứng đó chờ. Hai người đi được một đoạn mới phát hiện là cùng đường, đều cười gượng một cái.



Lục Bảo Ny hơi bồn chồn khi đứng chờ xe bus, cũng không nói chuyện với Trần Nhược Vũ. Trần Nhược Vũ nhìn cô một lúc, đột nhiên hỏi: “ Em thích Chu Triết?.”



Lục Bảo Ny bị dọa cho giật bắn cả người, gương mặt ửng đỏ cả lên, chân tay luống cuống.



“ À, ra vậy.” Trần Nhược Vũ gật gật đầu.



“ Em, em... không có.” Lục Bảo Ny có ý giải thích nhưng thấy được vẻ mặt không chút tin tưởng của Trần Nhược Vũ, gấp đến độ giữ chặt tay của cô: “ Chị đừng nói cho anh ấy biết, xin chị đó.”



Trần Nhược Vũ nhìn cô, nghĩ đến lúc trước mình theo đuổi Mạnh Cổ khổ sở như nào, lên tiếng hỏi: “ Em đến tìm anh ấy là muốn thổ lộ?.”



Lục Bảo Ny e thẹn đáp: “ Em, em cũng không biết nên nói với anh ấy chuyện gì, chỉ biết đi đến thôi.”



“ Đến rồi mới thấy hối hận, còn muốn bỏ chạy?.”




Hai người đồng loạt quay sang trừng mắt nhìn anh, trừng mắt xong lại quay đầu nhìn chằm chằm đối phương.



“ Tôi chính là Thích Dao.” Thích Dao biết rõ là Trần Nhược Vũ đang giả vờ, lại tỏ ra không nể mặt: “ Chúng ta đã gặp nhau ở nhà của Mạnh Cổ, cô không nhớ sao? Tôi là bạn cũ của Mạnh Cổ, cô nhất định đã nghe qua tên tôi.”



“ Cô tên là Thích Dao?.” Trần Nhược Vũ không để ý tới câu bạn cũ kia, chỉ hỏi tên cô ta, dường như vừa rồi không nghe thấy gì.



Mạnh Cổ lại ho hai tiếng.



Lúc này hai người khác phái không thèm nhìn anh, chỉ chằm chằm nhìn đối phương.



“ Đúng vậy, tôi là Thích Dao.” Thích Dao gằn từng tiếng, nói rõ từng chữ, thân hình cao gầy đầy khí thế.



Trần Nhược Vũ vênh cằm, nhưng so với khí chất của đối phương còn kém một chút, tự biết mình không bằng người, cô thèm so đo kiểu này nữa, chỉ nói: “ Tên cô nghe lạ thật.”



Mạnh Cổ lại ho hai tiếng.



Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn anh, sau đó rời mắt sang chỗ khác: “ Chúng tôi không nói đến cô, cô chắc nghe lầm. Tôi nói là uống thuốc. Là uống thuốc* chứ không phải Thích Dao*.”



(*) Uống thuốc -吃药 - chi yào



(*) Thích Dao -戚瑶 - qi yáo



Hai từ này phát âm gần như nhau.



Cảm ơn người đẹp Hina.



Thích Dao đanh mặt lại, Mạnh Cổ bật cười haha.



“ Cười cái gì mà cười.” Trần Nhược Vũ trợn mắt với anh: “ Anh vẫn còn ho, đi uống thuốc đi.”



“ Được, được, chúng ta đi mua thuốc về uống.” Mạnh Cổ kéo tay Trần Nhược Vũ: “ Em xem, tiếng phổ thông của em tệ quá, uống thuốc với Thích Dao mà nói cũng không rõ.”



“ Ai nói thế, em nói rất rõ ràng.” Trần Nhược Vũ bỏ lại Thích Dao ở đằng sau, kéo tay Mạnh Cổ đi. Vừa đi vừa nói: “ Là anh nghe không rõ, quả thực đã tới giờ uống thuốc.”



Thích Dao đứng ở phía sau trừng mắt nhìn theo bóng của hai người.