Chạy Đâu Cho Thoát
Chương 80 : Trần Nhược Vũ đại chiến cha chồng
Ngày đăng: 13:35 19/04/20
Cho dù Trần Nhược Vũ có nghĩ ra bất kì tình huống như thế nào, cuối cùng vẫn bị kéo vào phòng ăn.
Lúc đẩy cửa vào, Trần Nhược Vũ liếc mắt liền nhìn thấy người ngồi ở ghế chính đang mỉm cười nói chuyện là mẹ Mạnh, còn người đang giữ bộ mặt nghiêm túc chính là viện trưởng Mạnh.
Nhất thời, Trần Nhược Vũ cảm thấy như hai chân mình bị nèn đá, không đi nổi, dù thế nào cũng không thể tỏ ra tự nhiên được, chân tay trở nên luống cuống.
Mạnh Cổ xoa xoa đầu cô, dùng sức nắm lấy cánh tay của cô, ôm nửa người cô đi vào.
“ Cha, mẹ.” Mạnh Cổ thoải mái chào hỏi.
“ Cháu... chào...hai bác.” Trần Nhược Vũ chào hai người, chào hỏi xong, rên rỉ trong lòng, thôi xong rồi, lại lắp bắp nữa, ấn tượng đầu tiên đã không tốt rồi, dẫn đến hệ lụy đằng sau mất thôi.
“ Hai đứa ngồi xuống đây.” Mẹ Mạnh cười hihi, còn đứng dậy rót trà cho hai người: “ Uống chút trà cho ấm bụng.”
Trần Nhược Vũ sợ chết khiếp, không dám uống, đặt ở trên bàn, tự thấy xấu hổ với bản thân.
“ Sao lại tới muộn như vậy.” Viện trưởng Mạnh mở miệng, nói đúng trọng tâm: “ Mẹ con đói bụng rồi.”
“ Không sao, mẹ ăn qua rồi. Hai đứa muốn ăn gì, gọi món đi.”
“ Đường cao tốc thu phí, rồi nội thành bị tắc đường.” Mạnh Cổ thuận miệng trả lời, cầm thực đơn gọi món.
Trần Nhược Vũ cũng rất muốn ghé sát vào anh để giả vờ chọn món nhưng lại cảm thấy như vậy sẽ không lễ phép. Bất kể chuyện gì cũng không dám làm, ngồi im một chỗ, mở to hai mắt, càng nghĩ càng thấy xấu hổ.
Mẹ Mạnh bỗng lấy trong túi ra một bao lì xì đỏ đưa cho Trần Nhược Vũ: “ Tiểu Vũ, năm mới vui vẻ, hai bác không biết tặng gì nên tặng cho cháu bao lì xì lấy may mắn.”
Trần Nhược Vũ bị dọa đến ngây người, vội vàng liếc mắt nhìn Mạnh Cổ một cái. Trong lòng hét lớn: “ Bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh, người nhà anh đưa chi phiếu bỏ trong bao lì xì cho em, có thể cầm được không?.”
Mạnh Cổ rời mắt khỏi quyển thực đơn, ngẩng đầu lên: “ Mau cảm ơn mẹ.”
“ Cảm ơn mẹ.” Trần Nhược Vũ tiếp chỉ hành động, nhận xong thấy có chỗ không đúng, lại nhanh sửa lại: “ Không phải, ý cháu nói là cảm ơn bác.”
Mạnh Cổ khinh bỉ nhìn cô, Trần Nhược Vũ vờ như không nhìn thấy.
Mẹ Mạnh tủm tỉm cười, giống như Trần Nhược Vũ đang chọc cho bà vui. Sau đó, bà hỏi về tình hình ở thành phố C, hỏi thăm sức khỏe người trong nhà của cô, Trần Nhược Vũ nghe một câu gật đầu một cái, hỏi gì thì đáp nấy, bộ dạng bỡ đợ khiến Mạnh Cổ không nhịn được vỗ vỗ vào đầu cô.
Cha Mạnh nghênh đón ánh mắt của cô, trần ngâm một lúc, hỏi: “ Cô Trần, cô cảm thấy xứng với con trai của tôi sao?.”
Đang có ý nhục mạ cô sao?
“ Xứng ạ!.” Trần Nhược Vũ ra sức gật đầu: “ Môn đăng hộ đối!.”
Mẹ Mạnh nhếch môi nở nụ cười, Mạnh Cổ cũng cười ra tiếng, chỉ có cha Mạnh vẫn đang nhìn chằm chặp Trần Nhược Vũ.
Trần Nhược Vũ hếch cằm, hỏi: “ Viện trường Mạnh, bác có bất động sản không ạ?.”
Cha Mạnh sửng sốt, Trần Nhược Vũ không đợi ông trả lời, hỏi tiếp: “ Có bao nhiêu tiền gởi ngân hàng ạ?.”
Cha Mạnh lại sửng sốt, quay đầu nhìn mẹ Mạnh, mẹ Mạnh chỉ lo cười, không để ý đến chồng.
Trần Nhược Vũ không muốn nghe ông trả lời, tiếp tục nói: “ Viện trưởng Mạnh, cháu có một người bạn học cũ, ở thành phố C có đất đai, xây thành hai tòa nhà, chẳng phải làm việc gì cả, chỉ ngồi thu tiền thuê nhà thôi cũng mỏi cả tay. Tài sản bất động sản của nhà bạn ấy khẳng định là hơn nhiều so với nhà bác.”
Cô nâng chén rượu, uống một ngụm, phát hiện trong ly không có gì, Mạnh Cổ cũng không rót thêm cho cô, cô đành lấy cốc nước, uống một ngụm, nói tiếp: “ Cháu có một khách hàng, làm nghề vật liệu xây dựng ở thành phố A, buôn bán rất có lời, cực giàu có. Anh ta mua biệt thự, sau đó còn đầu tư mở ba bốn cửa hàng, hoạt động buôn bán cũng khấm khá, khẳng định bất động sản của anh ta nhiều hơn bác, cũng giàu có hơn bác.”
Mạnh Cổ lần đầu tiên nghe thấy cô nói, nhịn không được hỏi: “ Hai người ấy cũng theo đuổi em? Nhưng em không thích tiền mà coi trọng vẻ đẹp trai của anh sao?.”
“ Không phải. Đừng làm phiền em.” Trần Nhược Vũ lườm anh một cái, tiếp tục nói chuyện với cha Mạnh: “ Viện trưởng Mạnh, bác xem, hai nhà này đều mạnh về tiền tài, bác so với người ta hẳn là kém hơn? Nhà cháu cũng thế, kém lắm, cho nên hai nhà chúng ta đều giống nhau. Thế giới này có rất nhiều người ăn không no mặc không đủ ấm, không có nhà để ở, bác nhật định so với họ thì khấm khá hơn, nhà cháu cũng thế, cho nên hai nhà chúng ta rất giống nhau.”
Ba ánh mắt nhìn chằm chằm cô, cô nấc một cái, chốt hạ một câu: “ Hai nhà chúng ta đều chẳng giàu mà cũng chẳng nghèo như người khác, cho nên môn đăng hộ đối, vô cùng xứng!.”
Mẹ Mạnh cười ha ha, Mạnh Cổ cũng miệng tròn vo. Cha Mạnh lẳng lặng nhìn cô, bỗng nhiên lại hỏi: “ Cô Trần, nếu đúng như những gì cô nói, tôi muốn thỉnh giáo cô một chút, nếu cô làm con dâu nhà tôi, bạn bè họ hàng hỏi tôi, con dâu của anh là người như thế nào, tôi nên trả lời ra sao?.”
“ Trả lời như thực tế ạ.”
“ Nói là bán bao cao su?.” Giọng nói này giống như nghề nghiệp này sẽ khiến ông mất mặt.
Quả nhiên là một vấn đề.
Thế nhưng Trần Nhược Vũ không cần suy nghĩ, đã trả lời: “ Không ạ, bác trả lời là phụ nữ.”
Phụ nữ tức là con dâu, tuyệt đối không hề mất mặt.