Chỉ Có Hoa Hồng Mới Nở Rộ Như Một Đóa Hồng
Chương 24 : Ảnh đế III (3)
Ngày đăng: 04:07 19/04/20
Vào hai, ba năm trước, Hạ Kha Hàng bạo hồng một trận (đột nhiên “hot”, được nhiều người biết đến), sau đó bước chân vào thế giới điện ảnh, nhưng lúc đó không có quản lí lợi hại nào giúp đỡ, tài nguyên không được tốt lắm, cho nên cũng từ từ lặng xuống.
Đạo diễn Mẫn Sưởng quay phim phi thường tinh tế và nghiêm túc, dù có chút phí tiền, tốn thời gian nhưng quan trọng nhất chính là để diễn viên có thời gian bồi dưỡng tình cảm vào nhân vật của họ. Hơn một tháng trước khi bộ phim hoàn thành, lúc đó vừa quay xong những cảnh sinh hoạt đời thường của nhiếp ảnh gia Hàn Kiêu, chính thức tiến vào cảnh quay ở trường học cùng với Bạch Lãng, chủ yếu là quay giai đoàn đầu của cả hai, lúc này Bạch Lãng ở trong mắt Hàn Kiêu là một anh hùng, Hàn Kiêu chụp lại những bức ảnh sinh hoạt hằng ngày của Bạch Lãng, dạy học giảng bài, phê chữa bài thi, chuẩn bị bài. Thỉnh thoảng hai người vu vơ nói chuyện phiếm hai ba câu kiểu như “học sinh cấp hai thời đại này trưởng thành sớm hơn chúng ta” …. Ngày qua ngày gần nhau, Hàn Kiêu bắt đầu động tâm với Bạch Lãng.
Hạ Kha Hàng so với Nguyên Sơ cao hơn một chút, nhưng nhỏ hơn Nguyên Sơ một tuổi, tướng mạo tuấn lãng, tính cách cậu ta không giống như Nguyên Sơ hay trầm mặc ít nói, ngược lại rất hoạt bát, có khả năng điều hòa bầu không khí của cả trường quay. Toàn bộ kịch bản “Bạch Lãng” lấy cuộc đấu tranh tư tưởng của nhân vật làm chủ đề chính, trong lúc quay mọi nguời đều rất nghiêm túc, đặc biệt là Nguyên Sơ, trạng thái có chút dọa người đi, cho nên Hạ Kha Hàng xuất hiện rất đúng lúc mà thăng bằng bầu không khí của đoàn phim.
Ngày ấy Hạng Tri Lam đến xem, là lúc đang tiến hành quay cảnh Hàn Kiêu chạm vào ngưỡng động tâm – mơ thấy Hạ Kha Hàng, sau đó thức dậy và “tự an ủi”. Sau hai tuần lễ Hàn Kiêu chầm chậm, cẩn thận quan sát Bạch Lãng, giữa hai người họ bất giác thân cận khiến cho Hàn Kiêu rung động, một người thống khổ, không thể ngăn cản, nhanh chóng rơi vào tình yêu; một người hờ hững, thờ ơ lạnh nhạt, đem người kia nhấn chìm sâu vào trong nước. Diễn những cảnh này cần phải bộc lộ tâm tình ưu tư không ngừng, từ cử chỉ đến ánh mắt, dường như phải quay thử đi thử lại nhiều lần mới có thể đạt đến yêu cầu của Mẫn đạo diễn.
“Run rẩy! Nhẹ nhàng run rẩy! Nguyên Sơ! Ngươi bị khăn kim sâm à!” (khăn kim sâm còn gọi là mạt kim sâm/Parkinson: là một loại bệnh liên quan tới thần kinh vận động, biểu hiện thường thấy là đầu cùng tứ chi luôn run, hành động chậm chạp và thường không thể làm ra động tác liên tục.)
Toàn bộ phim có hai cảnh giường chiếu, trước lúc chơi ma túy và sau khi chơi ma túy, đều để cuối phim mới quay. Cảnh trước lúc chơi ma túy đã thẳng thừng trần trụi, cảnh sau khi chơi ma túy càng điên cuồng mê loạn hơn. Hai cảnh giường chiếu này rất khó diễn, tuy rằng Nguyên Sơ và Hạ Kha Hàng đều muốn mau chóng quay xong, nhưng Mẫn đạo diễn yêu cầu cực cao, hai người họ từ lúng túng đến uể oải, lại tới tê dại, cuối cùng trải qua nhiều lần thử nghiệm và điều chỉnh, mới đạt tới hiệu quả Mẫn đạo diễn muốn.
Phim này dù như thế nào cũng không thể chiếu ở trong nước, cho nên vượt chừng mực hơn một chút cũng không sao, trái lại rất thuận lợi cho việc lấy được giải thưởng ở nước ngoài. (có một số bộ điện ảnh không cần công chiếu để có doanh thu, chủ yếu chỉ để lấy giải thưởng nước ngoài, nội dung không quá gò bó thuần phong mỹ tục,…)
Sau một tuần đóng máy, Nguyên Sơ mới hậu tri hậu giác (quá trình nhận thức ra sự việc nhưng chậm so với lúc sự việc xảy ra) mà kịp phản ứng lại, bộ phim lần này khá giống với những bộ phim trước đây y từng diễn, y bỏ ra rất nhiều tâm tư, công sức nhưng không đạt được gì.Thậm chí bộ phim lần này y còn bỏ ra nhiều hơn. Đây cũng là lần cuối cùng. Sẽ không còn lần nào Hạng Tri Lam bỏ tiền ra đầu tư phim vì y, y sang năm đã là hai mươi chín tuổi, y cũng bắt đầu nghi ngờ tâm niệm của chính mình đối với nghiệp diễn.
Gay go một năm, có lẽ sang năm còn bết bát hơn. Lau ít sương trắng cửa sổ, bên ngoài một màu mờ mịt. Nguyên Sơ hoảng hốt ý thức được, sắp hết năm.