Chỉ Dẫn Của Phụ Huynh

Chương 17 :

Ngày đăng: 09:40 18/04/20


Quý Biệt đứng trên hành lang giữa nhà chính với sảnh bên, từ mắt cá chân đến cổ tay cậu đều mềm nhũn, tuy rằng không phải đứng dựa vào đâu, nhưng chỉ cần nhúc nhích một chút, cậu sẽ ngã xuống đất.



Cậu không thể nghĩ được gì, đầu căng trướng, cậu thừ người ra nhìn cánh cửa dẫn tới sảnh bên, rõ ràng là quần áo đã mặc rất chỉnh tề, nhưng vẫn cảm thấy mình đang khỏa thân.



Đoạn Trục ở trong linh đường sảnh bên, quỳ trước mặt bàn thờ của ông cố.



Ông nội anh tay cầm một cây gậy, liên tục lặp lại duy nhất một câu hỏi.



Mỗi lần Đoạn Trục trả lời, ông nội sẽ quất cây gậy đó lên lưng anh một cái.



Đoạn Trục nói: “Con sẽ chỉ kết hôn với Quý Biệt.”



Quý Biệt đếm được hai ba lần thì loạn lên, không thể đếm nổi Đoạn Trục đã nói bao nhiêu lần câu muốn kết hôn với cậu, chỉ biết là rất nhiều lần.



Mấy ngày trước Đoạn Trục mới nói, không muốn để hạt châu đẹp như vậy ở mãi trong hộp sắt, có thể nói như một lời tiên tri, Quý Biệt nghĩ, sớm biết vậy đã bịt miệng Đoạn Trục lại rồi, không cho anh nói nửa chữ.



Ông nội Đoạn Trục càng đánh càng mạnh tay, Quý Biệt đứng rất xa mà cũng có thể nghe thấy tiếng gió khi cây roi vụt trong không khí, tiếng vang khi nó quật vào lưng Đoạn Trục.



Đoạn Trục nhịn tiếng kêu rên trong lòng, giống như đang sợ ai nghe thấy.



Bà nội Đoạn Trục trước kia là một cụ bà rất lạnh lùng, bây giờ đứng ngoài cửa linh đường lại hơi gù lưng, cầm khăn tay lau nước mắt, giọng cũng khàn đặc, tự nói với bản thân: “Hai đứa con trai đi đâu mà kết hôn.”



Quý Biệt trước giờ chưa từng thấy người nhà họ Đoạn bộc lộ cảm xúc mạnh đến như vậy, không giữ thể diện đến như vậy.



Lúc này cậu mới nhớ ra, ông nội Đoạn Trục từng là tướng.



Quý Biệt, một người ngoài, chưa từng nhìn thấy những huân chương của ông, chỉ từng thấy vài lính cần vụ đi theo ông.



Dù đã tới tuổi, nhưng sức của ông Đoạn cũng mạnh hơn nhiều so với những người già bình thường khác.



Đoạn Trục ở trước mặt Quý Biệt luôn biểu hiện rất mạnh mẽ, không bao giờ biết đau cũng không bao giờ ngã xuống, nhưng lần này Quý Biệt rất muốn khuyên Đoạn Trục, khuyên anh bớt bướng bỉnh một chút, để ông Đoạn nương tay, vì cậu cảm thấy Đoạn Trục chắc chắn đang rất đau.
Ngoại trừ hai chữ “cảm ơn”, Quý Biệt cũng không biết có thể nói gì khác.



Ba cậu qua đời, Đoạn tiên sinh cho cậu tiền.



Mẹ cậu không cần cậu, Đoạn tiên sinh bố thí cho cậu một căn nhà rộng lớn.



Ân tình Đoạn tiên sinh dành cho cậu là một tờ chi phiếu khiến Quý Biệt không thể ngẩng đầu, khiến cậu mãi mãi không có cách nào tự tin nói chuyện.



Thật ra Quý Biệt cũng rất bướng bỉnh, cậu cũng biết nóng nảy, bình thường kiêu ngạo, yêu ghét rõ ràng.



Chỉ cần không về nhà họ Đoạn, Quý Biệt trước giờ chưa từng cảm thấy áp lực và hèn mọn, có rất nhiều người quý mến cậu, rất nhiều người quan tâm cậu, Quý Biệt có nhiều lựa chọn tốt hơn, chỉ là cậu không chọn mà thôi.



Tình cảm Quý Biệt dành cho Đoạn Trục bị một thùng gỗ thủng lỗ bọc lại, khi tình cảm đó phình lên sẽ theo lỗ thủng đó trào ra ngoài.



Nhưng mà lúc trước bất luận có bao nhiêu, thì lúc nào cũng có.



Cho đến bây giờ khi Quý Biệt nhìn xung quanh, mới phát hiện thùng gỗ bị rỏ nước đến nỗi chỉ còn lại đáy.



Ở bên Đoạn Trục quá vất vả, cậu cũng không muốn bị người ta ấn đầu, quỳ xuống xin lỗi vì tội lỗi mà cậu không hề làm.



Quý Biệt ngẩn ngơ bỏ đi, không ai giữ cậu lại.



Cậu mở cửa lớn nhà họ Đoạn, đi qua bãi cỏ, đi qua hồ phun nước, đi ra cửa sắt, sờ chứng minh thư và điện thoại trong túi, tiếp tục đi ra ngoài.



Đoạn tiên sinh ở lại trong phòng sách chau mày, nghe tài xế nói Quý Biệt đã gọi xe, đi thật rồi, mới cầm lấy sợi dây chuyền Quý Biệt để trước mặt ông, nghiên cứu chiếc hộp vuông kia.



Mặt nào của chiếc hộp cũng có khe hở, ở mặt giữa có một điểm nhỏ hơi lồi lên, Đoạn tiên sinh nhìn vài giây, dùng ngón cái đẩy ra một chút, chiếc hộp được mở ra, một hạt châu sáng bóng lộ ra.



Đoạn tiên sinh chỉ liếc một cái liền biết xuất xứ của hạt châu này.