Chỉ Dẫn Của Phụ Huynh

Chương 20 :

Ngày đăng: 09:40 18/04/20


Chung cư Quý Biệt thuê không có thang máy, cậu mở cửa, đứng đó đợi một lúc lâu mới nhìn thấy một bóng dáng tối đen chậm rãi đi từ cầu thang lên.



Đoạn Trục bước rất nhẹ, đèn cảm ứng còn không sáng lên.



Huyền quan nhà Quý Biệt cũng không có đèn, đèn phòng khách thì yếu, cả hành lang đều chìm trong bóng tối.



Quý Biệt sợ anh không nhìn thấy đường, hắng giọng ho một tiếng, đèn cảm ứng mới sáng lên, Đoạn Trục mặc một cái áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, tay áo xắn lên khuỷu tay, trong tay xách một túi du lịch.



Quý Biệt thấy Đoạn Trục gầy đi.



Cậu không dám nhìn vào mắt Đoạn Trục, chỉ dám nhìn vào cằm anh.



Cằm Đoạn Trục lún phún râu, Quý Biệt thấy hơi khó chịu trong lòng, nhưng tất cả chuyện này đều là vì cậu mà ra, cậu dường như không có tư cách để đau lòng.



Quý Biệt cúi đầu lùi vào trong nhà, cởi dép lê của mình ra, đưa cho Đoạn Trục mang, còn cậu để chân trần đi trên sàn, nói với Đoạn Trục: “Anh vào trước đi.”



Đoạn Trục không nói một lời mà thay dép, nhìn quanh căn phòng nhỏ của Quý Biệt, hỏi cậu: “Không có tiền ở khách sạn sao?”



“Không phải…” Quý Biệt nói, “Em thích ở nhà nhỏ, cũ một chút cũng không sao.”



Đoạn Trục nhìn Quý Biệt, không phát biểu ý kiến về sở thích quái lạ của cậu, đặt túi du lịch trên huyền quan, đi theo cậu vào trong.



Quý Biệt dẫn Đoạn Trục đến bên sô pha, mời anh ngồi, rồi đi rót nước cho anh.



Sô pha phòng khách rất nhỏ, Đoạn Trục cao to, vừa ngồi lên, Quý Biệt cũng không tìm được chỗ nào để ngồi nữa, đành cầm ly nước của mình đứng một bên, bắt chuyện với Đoạn Trục: “Buổi tối anh ở đâu? Vừa xuống máy bay là tới đây ngay sao?”



Đoạn Trục nhìn Quý Biệt, không hề có ý định trả lời, nhưng mà nếu nói anh muốn đi, thì cũng không phải.



Quý Biệt không biết tâm trạng của anh như thế nào, liền hỏi: “Anh đã khỏe hẳn chưa?”



Đoạn Trục thấy Quý Biệt đứng im một chỗ, cúi đầu nhìn đôi chân trần của Quý Biệt, anh nhích sang một bên, chừa một chỗ nhỏ, nói với cậu: “Ngồi đi.”




Nước lạnh xối từ trên đầu xuống, cũng làm Quý Biệt ướt theo.



“Cởi đồ ra đi.” Đoạn Trục nói.



Quý Biệt không cởi, đứng xa ra một chút, nước dần ấm lên, cậu làm ướt loạn xạ trên người Đoạn Trục, vừa định lấy bông tắm, đột nhiên Đoạn Trục nắm lấy cằm cậu.



Đoạn Trục dùng sức rất mạnh, giống như muốn bóp nát xương Quý Biệt, ép cậu ngẩng đầu lên.



Nụ hôn tràn ngập thù hận rơi trên môi Quý Biệt, Đoạn Trục cởi áo ngủ của Quý Biệt ra một cách thô bạo, vứt xuống sàn, tóm chân Quý Biệt ôm cậu lên, hai chân treo lơ lửng, cậu bị đè lên tường.



Quý Biệt bị nước vào mắt, mở mắt ra chỉ thấy mơ hồ, chỉ cảm thấy có một thứ nóng rát cứng rắn tì vào đùi cậu, Đoạn Trục chỉ khuếch trương qua loa hai cái rồi đâm vào.



Quý Biệt đau đến nỗi không phát ra tiếng, tim như một trái bong bóng được thổi căng phồng, nhưng lại bỗng nhiên xì hơi, cũng không có vui buồn hờn giận, cũng không sợ bị vỡ, thanh kiếm treo trên đầu cậu, cũng coi như đã rơi xuống rồi.



“Em chạy khỏi nhà, là để ở cái nơi như vậy sao?” Đoạn Trục dán vào tai Quý Biệt, hỏi cậu, anh giảm bớt tốc độ, cố ý đâm vào nơi mẫn cảm của Quý Biệt, Quý Biệt hoãn cơn đau, ấn lên vai Đoạn Trục, theo thói quen đi tìm bờ môi của anh, nhưng Đoạn Trục tránh mặt, một tay anh nâng mông cậu, một tay nắm lấy cái thứ đã hơi ngẩng đầu của Quý Biệt, nói với cậu, “Bắt đầu có ý định chạy từ khi nào?”



Quý Biệt cắn môi, đầu óc trống rỗng, chỉ có giọng nói vừa thấp vừa lạnh của Đoạn Trục, cả người cậu lạnh run, nhưng động tác giao hợp lại khiến cậu thấy rất nóng, lúc lạnh lúc nóng, ngoại trừ tiếng rên ngắt quãng, thì Quý Biệt không phát ra một tiếng nào.



“Từ khi nào?” Đoạn Trục xốc Quý Biệt lên, mở cửa phòng tắm, hai người lăn lộn trên giường Quý Biệt.



Quý Biệt bị Đoạn Trục đè dưới thân, chân mở rộng, để Đoạn Trục ra ra vào vào, cách âm trong phòng rất kém, nhưng Quý Biệt nhịn không được muốn kêu, giống như bị Đoạn Trục chuốc xuân dược, cảm thấy cơn đau mà Đoạn Trục đem tới cho cậu, cũng khiến cậu yêu thích đến như vậy, Đoạn Trục đâm mạnh vào Quý Biệt một cái, tay Quý Biệt đang ôm vai anh liền mềm nhũn lướt xuống, chân kẹp chặt Đoạn Trục, lại run lên, cái nơi đang cất cao tinh thần liền bắn ra chất dịch màu trắng.



“Sao bây giờ không chạy nữa đi?” Đoạn Trục lau chất dịch bắn trên bụng Quý Biệt, cúi người hỏi cậu, “Lúc anh ôm em em không chạy, lúc dẫn em tới Boston em không chạy, tại sao đến khi anh cuối cùng có thể kết hôn với em rồi em lại chạy?”



Giọng Đoạn Trục chứa đầy thất vọng và cực kỳ phẫn nộ mà trước giờ Quý Biệt chưa từng nghe được, giống như muốn xé Quý Biệt ra rồi nuốt vào bụng, anh ra vào trong cơ thể Quý Biệt không hề nhẹ nhàng chút nào, vừa hỏi cậu: “Không phải tự em vào phòng đấu kiếm tìm anh trước hay sao? Không phải tự em ngày nào cũng đi theo anh hay sao? Không phải tự em dính lấy anh hay sao? Em chạy cái gì?”



“Quý Biệt, không phải em thích anh trước sao?”



“Em chạy cái gì?”