Chị Dâu Em Chồng

Chương 1 : Chị dâu cả

Ngày đăng: 11:33 19/04/20


"21.08. 7pm."



Tiếng chuông điện thoại ting ting vui tai cùng dòng tin nhắn ngắn ngủi khiến tâm trạng của Thu Hoài bớt căng thẳng. Chị cố hít một hơi thật sâu, tự động viên bản thân dù sao cũng đi được gần tới đích rồi, dù sao cũng qua những ngày vào viện như đi chợ, những giây phút đau đến tái tê khi mũi tiêm nhọn hoắt kia chọc vào cơ thể. Sau một chặng đường gian truân, rốt cuộc hôm nay chị đã được chuyển phôi thuận lợi. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc chị sẽ chắc chắn mang bầu. Sự thất bại của lần trước không những khiến cơ thể chị yếu đi mà còn làm gia đình chồng hết sức thất vọng. Mẹ Hoà nói nếu lần này không thành công mẹ sẽ có "cách khác", và chị, thực sự rất sợ cái cách khác đó.



-"Sắp tới em phải hết sức chú ý giữ gìn nhé, nên nằm một chỗ nghỉ ngơi tránh các hoạt động mạnh và phải có chế độ dinh dưỡng hợp lý."



Chị Thư nhiệt tình dặn dò. Chị ấy là bác sĩ chính của chị, cũng là người duy nhất xuất thân từ xóm chài quê chị cùng sống trong thành phố này. Chị lén lút nhét chiếc phong bì năm trăm ngàn vào hộp bánh trên bàn thay lời cảm ơn, tiếc rằng bị chị Thư phát hiện mắng xối xả. Chị cười ngượng, vội thu dọn đồ đạc rồi lững thững ra cổng bệnh viện bắt taxi về nhà.



-"Sao không đi xe buýt cho rẻ? Có ba cây số cũng bắt taxi, làm như bà lớn không bằng!"



Mẹ Hoà càu nhàu, bé Hằng vừa bóp chân cho mẹ vừa lém lỉnh nhận xét.



-"Gớm cô Hoài chả phải đi làm gì sất, có mỗi ăn với đẻ thôi mà cũng không xong nhờ bà nhờ. May mà số cô sướng được làm con dâu bà chứ gặp phải người khác khéo bị tống cổ từ lâu rồi á."



Bé Hằng làm giúp việc cho gia đình chị từ tháng sáu, tạm thời thay chị quán xuyến nhà cửa trong thời gian này. Bé nhanh mồm nhanh miệng nên được lòng mẹ chồng chị lắm, cô bé nói gì mẹ cũng gật đầu đồng tình, trái ngược với chị chẳng khác nào cái gai trong mắt mẹ.



-"Có mỗi việc đẻ thôi cũng tốn kém!"



-"Bà ơi bà đừng lườm mẹ Hoài nha, mẹ Hoài ngoan mà!"



Bé Bông ôm em gấu bông chạy ra nũng nịu. Chị vội bịt miệng con bồng vào giường. Bé Bông năm nay hai tuổi rưỡi, là con ruột của em gái chồng chị. Cô Bích trót dại khi còn rất nhỏ, ba mẹ sợ hàng xóm láng giềng đàm tiếu nên đưa cô về quê đẻ, sau đó đón cháu lên cho anh chị nhận làm con nuôi.



-"Mẹ Hoài ơi hôm nay Bông bị bạn Sò nhà cô Hà bắt nạt nha. Bông bảo Bông xinh hơn Sò nhưng Sò không tin ý, xong Sò cấu Bông sưng hết cả tay, đau ơi là đau á."



Đúng là trẻ con, có vết xước nhỏ xíu thôi cũng phải thổi lên như kinh khủng khiếp lắm. Nàng nũng nịu làm mẹ Hoài sốt hết cả ruột, mẹ xoa tay cho nàng, ra sức nịnh nọt. Chị đùa với con một lát thì thiêm thiếp mất. Đến tầm mười rưỡi tối mẹ Hoài nghe Bông thì thụt bên tai.



-"Mẹ Hoài ơi, dậy ăn cơm mẹ Hoài ơi! Bông ăn xong hai bát từ lâu rồi á! Bông còn được ba Hoàng với cô Hằng tắm cho thơm ơi là thơm nè!"



-"Chị Hoài đi thụ tinh nhân tạo chứ có phải liệt đâu mà nằm ườn gần nửa ngày trời vậy?"
-"Nếu chỉ nghe không thì chị bật đài lên mà nghe, bớt được đồng nào hay đồng ấy. Chị tưởng chồng chị kiếm tiền bên ngoài dễ lắm hả?"



Mẹ Hoà cao giọng hỏi, chị lí nhí xin lỗi mẹ rồi tắt tivi. Mẹ Hoà không phải người ken bon, chỉ là ngày xưa gia đình chồng chị rất khó khăn nên mẹ quen thói tiết kiệm. Từ khi anh Hoàng lên chức quản lý tiền nong tuy rủng rỉnh hơn trước nhưng vì một mình anh cáng đáng kinh tế cho cả nhà nên mẹ xót con trai vất vả, không cho phép bất kỳ ai hoang phí. Nhiều lúc mẹ già mẹ nói nhiều nhưng mẹ ít khi để bụng, cứ nhìn cái Hằng là biết, hôm trước mẹ chửi con bé như hát hay nhưng hôm sau mẹ quên ngay. Căn bản cái mồm bé Hằng cũng dẻo nữa, mỗi khi nhổ tóc bạc cho mẹ thay vì dặn mẹ ăn nhiều đậu đen cho đỡ bị bạc đầu như chị, nó thường leo lẻo.



-"Eo ơi tóc bà nom như tóc bà tiên ý, tại bà phải lo lắng cho mọi người trong gia đình nên mới nhanh bạc đấy. Con là con chỉ dám ước mai sau có mẹ chồng tốt bằng một phần mười bà thôi á!"



-"Ôi cả nhà khoẻ là bà mừng rồi, quan trọng gì."



Mẹ Hoà tuy nói vậy nhưng khoé môi lại tủm tỉm cười. Chị Hoài hồi còn trẻ cũng lanh lợi lắm nhưng chỉ là hay nói hay cười thôi chứ so với bé Hằng thì thua xa. Cơ mà nếu bàn về trình độ miệng phun ra mật ở cái nhà này chắc chẳng ai qua được Bông.



-"Mẹ Hoài xinh đẹp ơi là mẹ Hoài xinh đẹp ơi, Bông sắp được ra sân bay đón cậu Niệm đấy, lúc nào cậu Niệm về cậu sẽ mua búp bê đẹp cho Bông đó, búp bê Mỹ hẳn hoi, Bông thích cậu Niệm ơi là thích á."



Bông nói cứ như Bông được gặp cậu Niệm rồi không bằng, Bông mới được nghe người lớn kể về cậu chứ mấy, Bông bi bô khiến mẹ Hoài cười ngất. Bông đòi mẹ Hoài vẽ cậu Niệm cho Bông. Mẹ Hoài vẽ bút chì mờ mờ đẹp bao nhiêu thì Bông tô màu lên nom tởm bấy nhiêu. Tất nhiên đấy chỉ là suy nghĩ của cô Bích cô Hằng, còn đối với Bông thì bức tranh của Bông mới là tuyệt mỹ nhất trên đời. Bông đánh mắt xanh tô son đỏ cho cậu, hai má dặm thêm chút phấn hồng hồng. Vẽ xong Bông phấn khởi đem đi khoe từ đầu ngõ tới cuối ngõ, ai cũng khen tranh đẹp, khen Bông khéo tay quá chừng, có mỗi cô Hằng dè bỉu chê bai, còn cướp tranh của Bông trêu chọc hại Bông cáu quá đi thôi. Bông xị mặt đập vào lưng cô một cái, Bông đập nhẹ lắm luôn ý, cơ mà Nana thấy Bông không vui bất ngờ sủa ăng ẳng khiến cô Hằng bị giật mình ngã chổng vó. Bông hí hứng lấy lại bức tranh nhét vào ba lô rồi theo ông Thuận đi ra nhà trẻ, để lại cô Hằng ôm một cục tức to đùng, cô chạy vào nhà bấm số chú Hoàng nức nở kể lể. Chiều hôm đó chú về sớm hơn thường lệ, mặt hầm hầm lao lên gác hỏi tội vợ.



-"Bé Hằng làm gì mà em xúi Bông đẩy nó ngã sấp mặt thế?"



-"Em thích thì em tự đẩy việc gì phải xúi Bông?"



-"Vợ ngồi dậy nói chuyện tử tế với anh!"



Anh ra lệnh, chị không những không nghe mà còn lý sự.



-"Em là còn hiền đấy, chứ bé Hằng mà đi nhà khác chỉ riêng tội hớt lẻo là đủ để cuốn gói về quê rồi!"



Đời thủa có ai hiền mà tự nhận là mình hiền không? Vết bầm ứ máu trên chân bé Hằng cùng những tiếng nấc nghẹn uất ức của bé khiến anh thấy xót. Con bé còn nhỏ xíu, vừa chăm chỉ vừa lễ phép mà chị lại nỡ lòng nào đối xử với nó như thế? Nhưng vì chị đang trong thời gian nhạy cảm nên anh chỉ góp ý nhẹ.



-"Bé Hằng gia cảnh khó khăn lắm mới phải lên nhà mình làm người giúp việc. Em cũng từng làm công việc đó mà sao không biết thông cảm lại đi chèn ép con bé? Hay bây giờ em là bà lớn rồi nên học đòi thói khinh người?"