Chị Dâu Em Chồng

Chương 37 : Tước bỏ quyền thừa kế

Ngày đăng: 11:33 19/04/20


- Ừ, chị sẽ bảo anh. Tình hình Hoài sao rồi em?



- Chị Hoài đang ở trong phòng cấp cứu chị ạ. Em và vợ đang ngồi chờ bên ngoài đây.



- Có tin gì phải báo cho chị ngay nhé!



Chị Thư dặn dò cậu Bách rồi cúp máy, vì hiểu tính sĩ diện của anh Hoàng nên chị khích bác:



- Bách bảo Niệm sắp đến tìm anh rồi đấy. Anh phải nhân cơ hội này dạy cho nó một bài học chứ anh nhỉ?



- Nó giỏi thì cứ vác cái mặt đến đây, để anh bóc phốt nó trước mặt toàn thể gia đình họ hàng cho mọi người chửi chết nó luôn. Còn em nữa, em mở được bệnh viện là do anh hết lòng giúp đỡ, vậy mà em ăn cháo đá bát.



Chị Thư nghe anh Hoàng ba hoa thì cười khẩy, trước đây Hoài từng nói với chị nếu Hoài không thuyết phục thì còn lâu mới có chuyện anh Hoàng bỏ tiền cho chị mở bệnh viện nhưng chị không tin. Giờ chị hết ngu rồi, chị khinh bỉ thằng đàn ông lưỡi không xương trăm đường lắt léo.



- Anh có giúp em hay không thì trong lòng anh tự biết. Bao nhiêu năm qua em dành cho anh cả tấm chân tình, còn anh thì khiến em mất một đứa con, sinh non một đứa con, đổ vạ cho đứa em gái thân thiết, trở thành một người chị vô liêm sỉ mà chính mình cũng không biết. Em rất mệt rồi, chúng ta kết thúc luôn đi, Hạt Đậu sẽ là của em. À quên, nếu như hôm nay con của Hoài làm sao thì cả đời này anh sẽ không bao giờ được gặp Hạt Đậu, vì anh không xứng.



Chị tuyên bố rồi bực bội dọn đồ, chị biết bà Hoà sẽ đòi cháu nên đã gọi sẵn mấy em trai làm bảo vệ ở bệnh viện tới hộ tống cho mẹ con chị. Bà Hoà thấy cháu sắp bị đem đi đau lòng khóc lóc thảm thiết. Bà xúi anh Hoàng tẩn cho mấy thằng kia một trận, cướp Hạt Đậu về cho bà. Ngặt nỗi anh so với bọn nó thì già hơn, yếu hơn, đánh không nổi. Ông Thuận buồn bã khuyên nhủ chị Thư:



- Thôi vợ chồng có chuyện gì thì đóng cửa bảo nhau con ạ, đừng làm căng để mẹ Hoà buồn. Mẹ nóng tính vậy thôi nhưng lúc nào cũng thương con hết lòng.



- Ba khỏi xạo. Trong nhà này vị trí của con vốn còn chẳng bằng con Nana, ít ra nó cũng không bị ai chửi đểu sau lưng, không bị ai toan tính đuổi ra khỏi nhà.



Chị Thư chua xót đáp trả ba chồng. Anh Hoàng nhìn từng món đồ của Thư được đem ra xe tự dưng thấy hẫng như vừa bị hụt chân xuống chiếc hố sâu hoắm. Cuộc đời này có hai người thương anh nhiều nhất, đó là mẹ anh và Thư. Mẹ anh khi tức giận vẫn mắng chửi anh, nhưng Thư chưa bao giờ làm tổn thương anh. Anh luôn tin rằng dù tất cả mọi người trên thế gian rời bỏ anh thì Thư cũng không bao giờ làm thế. Anh cứ nghĩ Thư luỵ anh lắm. Nhưng không, Thư dứt điểm còn lạnh lùng hơn cả Hoài, cái mặt cô ấy lãnh đạm như kiểu có cả ngàn lớp băng ẩn bên dưới.



- Anh xin mà, anh sai rồi. Đừng bỏ anh được không? Anh sợ lắm, anh sợ phải sống không có em lắm.



Mặc anh năn nỉ cầu xin, Thư chẳng thèm liếc anh lấy một cái. Có mấy đứa bảo vệ canh chừng nên anh không thể tiến tới ôm cô ấy dỗ dành. Lúc biết Hoài có bầu anh đau bao nhiêu thì lúc này anh còn đau gấp trăm gấp vạn lần khi đó. Chiếc xe của Thư vừa rời đi thì đã có một bóng người cao lớn lao tới đấm mạnh một cú vào mặt anh. Anh ngã sõng soài, còn nó thì như một thằng điên lao về phía anh, liên tục nện đòn. Anh biết nó cao to, nó đô, nhưng chưa từng nghĩ nó lại thâm độc đến thế. Những cú đánh dồn dập khiến anh không kịp phản kháng, cũng không có sức chửi rủa. Đầu óc anh choáng váng, máu mồm chảy ra ồng ộc, vài ba chiếc răng cửa của anh đua nhau bay nhảy tứ tung loạn xạ.



Ông Thuận hoảng hốt chạy sang gọi chú Nhất dì Kỷ. Anh Hoàng thấy có người tới cứu trợ thì mừng thầm, tiếc rằng chú dì không cản được thằng chó điên đó. Chú phải điều năm thằng vệ sĩ sang mới lôi được nó qua chỗ khác. Năm thằng cao to lực lưỡng mà rồi cũng không đấu lại được nó, lại để nó xổng ra lao tới hành hạ anh. Thằng chó dám giáng những cú đấm hiểm độc vào lưng anh. Chú Nhất điều thêm năm thằng nữa sang vẫn không kìm được cơn động kinh của nó, anh nhìn nó đánh nhau với vệ sĩ của chú mà sởn tóc gáy. Anh len lén bò vào trong nhà, sợ bị phát hiện nên anh phải chui vào trốn trong tủ bếp. Anh ngồi co ro một góc, đau xót dùng vạt áo lau máu mồm. Những chiếc răng còn lại trong bộ hàm kiêu hãnh của anh va vào nhau ken két, anh chưa bao giờ hận thằng khốn Niệm như bây giờ. Thằng chó hành xử lỗ mãng vô nhân tính sớm muộn gì cũng gặp quả báo cho coi. Anh nguyền cho nó sớm bị nghiệp quật, anh cũng mong người sống ngay thẳng chính trực như anh gặp nhiều may mắn.


Con Giang nhận được điện thoại của bà Kỷ hối hả nấu cháo đem đến bệnh viện mời mọc mọi người. Ai cũng khen nó nấu cháo ngon, chỉ trừ cậu Niệm chẳng thèm động tới. Nó thấy bà nháy mắt liền mời thêm lần nữa:



- Cậu ơi cậu cố húp thìa cháo để lúc cô Hoài tỉnh còn có sức chăm cô.



Cô Hoài tỉnh? Biết bao giờ Hoài mới tỉnh? Nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt tim cậu lại quặn thắt. Mới đây thôi cậu còn nhắn tin trách người ta mải chém gió với khách quên cậu, cứ nghĩ sẽ được ăn vạ bắt đền một trận. Lúc họp cậu còn tưởng tượng khi nào về công ty Hoài sẽ ôm cậu thật chặt để dỗ dành, rồi cô ấy sẽ nịnh nọt cậu, dắt cậu đi chợ mua đồ về nhà nấu món ngon cho Hạt Mầm, đến tối sẽ rúc vào lòng cậu nghe truyện cổ tích. Tưởng chừng bọn họ sẽ có một buổi tối hết sức vui vẻ, thế nào mà mọi việc lại thành ra nông nỗi này? Chỉ mới vài tiếng trôi qua thôi nhưng sao lòng cậu bất an đến thế? Cậu nhớ con, nhớ Hoài. Cậu sợ nếu như con làm sao thì Hoài sẽ không chịu được cú sốc này.



Âu cũng tại cậu, tại cậu gây ra vụ tai nạn đó, đẩy Hoài vào hoàn cảnh khốn cùng, khiến cô ấy suốt tám năm trời bị đối xử như một con ở trong gia đình chồng nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng vì nghĩ nợ ơn người ta. Nếu năm xưa cậu bớt kiêu ngạo, chủ động liên lạc với Hoài, phải chăng cô ấy sẽ từ bỏ người chồng khốn khiếp và sẽ không phải đi thụ tinh nhân tạo? Đáng nhẽ ra cậu không nên dụ dỗ Hoài công khai mối quan hệ của hai đứa, đáng nhẽ cậu phải lường trước được lòng người khó lường, phải cho vệ sĩ đi theo bảo vệ cô ấy trong giai đoạn nhạy cảm. Tất cả là tại cậu, tại cậu bất cẩn, bồng bột, tại cậu không suy nghĩ chu toàn, tại cậu hại mẹ con Hoài. Khoé mắt cậu đỏ quạch, cậu nhớ nụ cười rạng rỡ của Hoài khi thông báo đã chọn được tên cho con, cậu nhớ vẻ mặt kiêu chảnh của cô ấy khi cậu hỏi:



- Ơ thế là không cho người ta chọn cùng luôn à?



- Không. Con trong bụng ai thì người đó có quyền đặt.



Lập luận thế thì cậu chịu rồi, cậu tò mò hỏi tên em bé, Hoài tủm tỉm bảo:



- Chỉ có thể tiết lộ được là bắt đầu bằng chữ N.



- Nhung? Như? Nhi? Nhàn? Nhã? Ngân? Nghi? Ngoan? Nguyệt? Ngọc? Nga?



- Ủa sao đấy toàn đoán tên con gái vậy?



- Tại thích có con gái ý, có cô con gái vừa xấu vừa đanh đá như đấy thì sướng phải biết.



- Đây thì thích có con trai, có con trai láu cá và nghịch ngợm như đấy cũng vui.



Trong cơn hôn mê chị Hoài cũng mơ thấy những chuyện đó. Thời khắc tỉnh lại chị thấy xung quanh một màu trắng xoá, chị lại ở bệnh viện rồi sao? Niệm đang ở bên chị, tay nắm tay chị, đầu gục lên bả vai chị. Chị cảm thấy người mình rất lạ, nhẹ bẫng và trống rỗng như bị mất đi một thứ gì đó. Hình ảnh về những cú đấm của lão Hoàng chợt hiện lên trong đầu khiến sắc mặt chị tái mét, chị run rẩy hỏi Niệm:



- Con...con chị đâu? Niệm! Hạt Mầm của chị đâu?



Niệm thấy chị tỉnh thì vội vã ôm chị, luôn miệng bảo chị đừng lo, con ổn. Niệm chỉ đang trấn an chị vậy thôi phải không? Con ổn thì vì đâu mắt Niệm lại đỏ? Cớ sao chị không cảm nhận được con nữa? Tim chị đau buốt như vừa bị cả trăm mũi kiếm đục khoét, cơ thể chị bị lên cơn co giật dữ dội. Chị được đưa vào phòng cấp cứu lần thứ hai, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày.