Chị Em Khác Mẹ

Chương 1 :

Ngày đăng: 13:49 19/04/20


Tôi ôm cặp bước vào nhà đã nghe tiếng mẹ tôi quát:



- Giống con gái mẹ mày vừa vừa vậy, không ai chịu nổi đâu.



Có tiếng chị Liễu phân bua yếu ớt:



- Thưa dì, không phải lỗi tại con. Xin dì đừng nói đến mẹ con tội nghiệp.



Tiếng mẹ tôi cười gằn:



- Giỏi cãi, sao không chết phứt cho rảnh mắt không biết.



Chị Liễu khóc rấm rức. Mẹ tôi ném mạnh một cái gì đó rồi hậm hực đi lên nhà trên. Tôi nép vội vào cửa phòng, chờ mẹ đi qua mới cất cặp, thay vội chiếc áo dài máng lên móc rồi chạy xuống bếp với chị Liễu.



Tôi thấy chị đang ngồi khóc cạnh thau quần áo, tôi đến bên chị, hỏi nhỏ:



- Sao vậy hả chị?



Nước mắt còn đọng trên bờ mi, giọng chị tôi nghèn nghẹn:



- Có gì đâu em.



Tôi biết chị lại dấu tôi như nhiều lần bị đánh, bị mắng chị vẫn dấu như thế. Tôi lắc đầu:



- Chị dấu em, em biết mẹ mới rầy chị nè.



Chị Liễu gượng cười nói lảng:



- Em mới đi học về hả? Áo dài đâu đưa chị giặt luôn.



Tôi nhất quyết lắc đầu từ chối sự săn sóc của chị!



- Em lớn rồi, chị để em làm cho quen, chị còn cả đống đồ kia kìa.



Chị Liễu nhìn tôi bằng cặp mắt tràn thương mến:



- Giặt thêm cho em cái áo dài có sao? Ngoan, không chị ghét.



Tôi biết chị Liễu thương tôi, thương nhất nhà dù chị có đến bốn đứa em, cùng cha khác mẹ, nghĩa là em ruột tôi. Tôi biết con Lan ghét chị Liễu như mẹ tôi vậy. Nó không bỏ lỡ lỗi lầm nhỏ nhặt nào của chị để mét lại với mẹ tôi.



Mẹ tôi, thì người chỉ chờ có dịp để hành hạ, chưởi mắng chị Liễu, đứa con riêng của chồng và cũng là cái gai trước mắt bà.
Tôi vẫn cố đóng trọn vai trò... trẻ con vô tình:



- Thì con thấy vậy nên hỏi mẹ.



Mẹ tôi thoáng nghi ngờ:



- Ai nói với con vậy Thụy? Con Liễu phải không?



Tôi lắc đầu lia lịa:



- Đâu có mẹ. Chị ấy đâu nói gì với con.



Mẹ tôi căn dặn:



- Con còn nhỏ, cứ lo học đi, đừng để ý chuyện người lớn nghe chưa. Nghe nó nói rồi đâm ra oán cha ghét mẹ không chừng.



Sợ mẹ tôi lại trút cơn giận lên đầu chị Liễu, tôi nói lảng đi:



- Mẹ nè, bữa nào mẹ dẫn con đi chợ nghe mẹ.



Mẹ tôi vui trở lại:



- Con muốn sắm gì? Robe hay áo dài.



Tôi nũng nịu lắc đầu:



- Đôi găng tay của con sờn rồi, con muốn sắm đôi khác.



Mẹ tôi đồng ý ngay:



- Ừ, được, để mẹ đưa con vào Tax chọn.



- Ở chợ Bến Thành thiếu gì mà phải vào Tax hả mẹ?



Mẹ tôi âu yếm:



- Mẹ biết, nhưng ở Tax đồ ngoại quốc tốt hơn.



Chạnh nghĩ tới chị Liễu suốt năm chỉ có ba mớ đồ nội hóa rẻ tiền, nhưng tôi không dám nói thẳng ý nghĩ đó với mẹ. Tôi sợ chú ý dồn dập đến chị quá làm mẹ tôi nghi ngờ chị xúi biểu nên thôi.