Chị Em Khác Mẹ

Chương 8 :

Ngày đăng: 13:50 19/04/20


Tôi thực hành ý định của mình. Tôi bỏ ăn, lười ngủ. Người tôi bơ phờ gầy sút thấy rõ. Ban đầu, mẹ tôi thấy sự xuống sắc của tôi, nhưng bà lờ đi. Chỉ có chị Liễu là chăm sóc và lo ngại cho tôi. Nhưng sự săn sóc trìu mến của chị đối với tôi không còn đủ nghĩa nữa. Tôi lặng câm, thù hằn cho dù chị cố dịu dàng an ủi.



Làn da thường ngày của tôi hồng hào đã trở nên xanh mét. Tôi ốm và cằn cỗi đi. Mẹ tôi đã không còn làm "tỉnh" được nữa. Lòng thương con bao giờ cũng chiến thắng. Và tôi đã quay đi để dấu nụ cười mãn nguyện, khi lần đầu tiên từ khi tôi bệnh, bàn tay ấm mềm của mẹ đặt lên trán tôi âu yếm.



Mẹ tôi không hứa gì với tôi cả, nhưng nhìn ánh mắt mẹ, tôi hiểu mẹ đang nghĩ gì. Những ngày gần đây, mẹ tôi tỏ ra dễ dãi với chị Liễu hơn, điều này trước kia hẳn làm tôi sung sướng lắm, nhưng giờ thì không, tôi hoàn toàn không muốn thế, tuy nhiên tôi nghĩ rằng: có thể mẹ tôi đang "đền bù" cho chị Liễu những thiệt thòi mà chị sắp phải chịu. Chị Liễu có vẻ sung sướng và cảm động nhiều về sự thay đổi lối cư xử của mẹ tôi.



Tôi trở lại trường học theo lời mẹ. Các bạn xúm quanh tôi hỏi han tíu tít. Tôi cười, tôi chợt thấy hồn nhiên trở lại, thơ ngây chưa hoàn toàn đi vắng trong tôi. Sâm nói nhỏ với tôi rằng: mấy hôm tôi nghỉ học, anh Nhật vẫn xuống hỏi thăm luôn. Tụi nó trêu anh (con Thụy có fiancé rồi), anh cười buồn mà không nói gì cả.



Tôi chợt nghe nao nao. Lần đầu tiên tôi nghĩ đến người con trai dễ mến đó với một cơn sóng xao động nhỏ. Nhưng tôi không muốn phân tách gì thêm... có lẽ tôi sợ mình sẽ lại lầm lẫn...



Tan trường, Nhật đón tôi ngoài cổng. Tôi chào anh. Nhật hỏi:



- Mấy hôm nay Thụy bịnh phải không? Anh có hỏi thăm mấy chị dưới lớp.



- Sao anh không đến thăm Thụy? Lỡ Thụy bịnh đến chết rồi anh cũng không biết.



Lời trách đầy vẻ nũng nịu hờn dỗi của tôi làm mắt Nhật sáng lên. Anh nói nhỏ:



- Anh muốn đến thăm chứ, nhưng sợ Thụy không bằng lòng.



Tự dưng tôi tỏ ra dễ dàng nghe Nhật bộc lộ tình cảm. Tôi tự hỏi sao lâu nay tôi không nhận ra vẻ dễ thương của người con trai đó? Có lẽ tại sự gặp gỡ thường xuyên trong một môi trường quá trong sáng làm tôi nhạt nhòa đi những cảm nghĩ bâng khuâng. Xa Nhật mấy ngày, gặp lại tôi thấy vui vui, tiếng Nhật trầm ấm bên tai tôi:



- Thụy đã khỏe hẳn chưa?



Tôi không trả lời mà hỏi lại:



- Tụi bạn Thụy có nói gì về Thụy với anh không?



Như đoán biết câu hỏi của tôi từ trước, Nhật đáp ngay:



- Anh nghe các chị ấy bảo là... Thụy có fiancé rồi, thế thôi.



Tôi tinh nghịch:



- Chỉ có thế thôi sao? Không có gì quan trọng à?



Nhật dừng lại. Ánh mắt anh nhìn tôi chờ đợi:



- Thụy nói thế có nghĩa là...



Tôi nghe thương hại Nhật. Tôi đã hiểu thế nào là đau khổ trong tình yêu, tôi cười dòn như pha lê vỡ:



- Nghĩa là... không có gì hết. Có vậy mà anh cũng không biết.
Anh Nhật cười thật dễ thương:



- Anh sẽ đến nếu Thụy cho phép.



***



Ngày hôm sau chị Liễu trở về đúng như lời mẹ tôi nói, nhưng chị không về một mình mà với anh Phong. Nhìn hai người sóng đôi thật xứng, tôi chợt hiểu sứ mạng mà mẹ tôi đã giao cho anh Phong hôm nọ.



Tôi chạy lên phòng khách đón chị Liễu. Chị ôm tôi vào tay, cúi xuống nói nhỏ:



- Thụy hư lắm nghe. Để rồi chị đánh đòn em đó.



Tôi hỏi chị thật khẽ như sợ có người nghe thấy:



- Chị đừng nói cho anh Phong biết gì hết nghe... em... không dám nhìn ảnh nữa à.



Chị Liễu gật đầu. Mắt chị sáng ngời niềm hạnh phúc. Tôi thấy chị đẹp hẳn ra, má chị hồng, môi chị mọng. Tôi nghĩ thầm "Tình yêu đặt đúng chỗ thường mang đến hạnh phúc".



Mẹ tôi đứng bên cửa tự bao giờ. Chị Liễu ngước nhìn mẹ bằng tia nhìn cảm kích. Giọng chị như lạc đi:



- Con cám ơn mẹ đã nghĩ đến hạnh phúc của chúng con.



Tiếng "mẹ" chị Liễu vừa dùng để gọi mẹ tôi nghe tha thiết quá. Mẹ tôi tiến đến bên chị, trìu mến:



- Thôi con vào thay đồ đi cho khỏe. Ba cũng sắp về rồi đấy.



Và mẹ tôi quay sang nói với anh Phong:



- Cám ơn Phong nhé. Con đã đưa em về dùm bác. Bác trai gặp con sẽ vui lắm.



Tôi nũng nịu nói với mẹ:



- Con đi theo chị Liễu nghe mẹ. Xa chị ấy có mấy ngày mà nhớ ghê đi.



Mẹ tôi âu yếm:



- Còn cô nữa. Đây rồi mai mốt lo cho chị cô xong tôi cũng kiếm đám nào tử tế... tống phứt cô đi cho rồi. Nuôi con gái lớn trong nhà không khác gì chứa bom nguyên tử.



Má tôi ửng hồng... tôi vừa chợt nhớ đến Nhật...



HẾT