Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 11 :

Ngày đăng: 15:44 18/04/20


Năm này, mùa hè tại thành phố C nóng bức khác thường, ngay cả không khí cũng rất nóng, tựa như hít vào trong mũi, thì lỗ mũi cũng sẽ bị tổn thương.



Một chiếc xe màu đen dừng lại trước sân bay, người đàn ông bước xuống từ bên trong toàn thân đều màu đen, thời tiết nóng bức như vậy, màu đen vốn càng làm cho người ta có cảm giác nóng bức, đè nén, nhưng người đàn ông này.......... lại khiến cho người nhìn vào mà tâm lạnh run.



"Máy bay còn mấy phút nữa?" Người đàn ông đi phía trước là tổng giám đốc Diệp thị, tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố C, Diệp Dịch Lỗi.



"Còn có ba phút!" Trợ lý Văn Tuấn đi sát sau lưng hắn, báo cáo hành trình kế tiếp, không dám có nửa giây chậm trễ.



“Lần hợp tác này với Thịnh Thế đặc biệt quan trong, không thể có chút sơ suất nào, nhớ đấy!” Hắn bình lặng mà phân phó, đi vào đại sảnh của sân bay.



Văn Tuấn đi theo sau lưng Diệp Dịch Lỗi. Nhìn vị tổng giám đốc trẻ tuổi, không nhịn được mà thở dài, kể từ khi xảy ra chuyện kia, ngài ấy trở nên càng ngày càng lạnh lùng, giống như ngoại trừ công việc, tất cả đều không có ý nghĩa.



Trong sân bay đông người đi lại, cầm trong tay các kiểu áp-phích(*) khác nhau, trong miệng kêu các tên khác nhau, trong đó chói tai nhất là một người đàn ông quản lí, lớn tiếng gọi: Andy.



(*) kiểu như là mấy tấm poster hay dùng để chào đón người vừa xuống máy bay í



Diệp Dịch Lỗi khó chịu mà day day huyệt thái dương. Sân bay, luôn là nơi mà hắn muốn quên mà không thể quên, hai chữ này, chính là hồi ức của hắn, cũng là đau thương của hắn, năm đó tại nơi này, khi hắn ôm cô vào lòng, số phận cuộc đời của bọn họ, cũng đã chệch khỏi quỹ đạo ban đầu



Ngưng nhi, đã lâu như vậy rồi, em còn chưa muốn trở về sao! Không phải là sợ chờ đợi, mà là sợ sự chờ đợi này, không có kết quả.......



**************



Văn Tuấn đứng bên cạnh Diệp Dịch Lỗi chờ chỉ thị, cho dù đã làm việc cho ngài ấy năm năm, nhưng mỗi lúc ngài ấy im lặng trầm mặc vẫn không không nhịn được sợ......
Diễn? "Ngưng......”



“An!” Một giọng nam dễ nghe bay tới cắt đứt lời của hắn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn sang, nhìn người đàn ông đang đi về phía bọn họ, mà cô gái nhỏ mới vừa còn lạnh như băng sương lập tức cười tươi như hoa nhìn về phía anh ta, để yên cho người đàn ông đó ôm cô vào trong ngực!



“Ngưng nhi, anh ta là ai?” Diệp dịch lỗi hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông này, anh ta sao có thể ôm Ngưng nhi của hắn.



“Anh ấy?” Andy cười khẽ. "Không phải anh vẫn muốn biết, cái thai tôi phá năm mười sáu tuổi là của ai sao, hôm nay tôi cho anh đáp án, chính là của anh ấy!” Cô mỉm cười ôm người đàn ông bên cạnh, dịu dàng tựa đầu lên vai của anh ta.



Tim Diệp Dịch Lỗi hung hăng đau nhức, "Không, điều này không thể nào......”



"Chúng ta đi thôi, tất cả mọi người đều đang chờ chúng ta đấy!” Người đàn ông dịu dàng ôm sát cô, giọng nói rất nhẹ, nhẹ đến mức hắn hầu như không thể nghe được, nhưng Lạc Băng ngưng lại gật gật đầu, nở nụ cười đẹp như hoa.



Diệp dịch lỗi ngơ ngẩn. "Ngưng nhi, tai của em...... Em có thể nghe?” Hắn còn chưa kịp mừng rỡ, đã bị cô câu nói lạnh lùng của cô chọc đến bi thương.



"Thế nào? Tôi có thể nghe, anh rất thất vọng?” Cô nhướng mày hỏi.



"Anh, không có......”



"Anh trai!” Cô ngọt ngào kêu, lần đầu tiên cười với hắn. "Chín năm trước tôi không có chết, anh đã cảm thấy thất vọng, xin lỗi! Lần này, lại để cho anh thất vọng tiếp......”



Anh trai? Diệp Dịch Lỗi gắt gao đè lại vị trí trái tim, đau đến nói không ra lời. Chuyện hắn lo lắng nhất quả thật vẫn là đã xảy ra. Cô xin lỗi hắn vì cô không chết? Ngưng nhi sao em có thể nói em còn sống, anh sẽ thất vọng chứ, em có biết hay không, anh nguyện dùng tất cả của mình, đổi lấy em bình an, nhưng mà...... Tất cả điều này có phải cũng quá muộn không, nếu như ngày đó, năm đó, anh biết trân trọng, vậy có thể đừng mất em không......