Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 104 :

Ngày đăng: 15:46 18/04/20


Tư Đồ Mạch nhìn Điền Mộng Phỉ đang khóc, trong lòng cảm thấy có chút xót xa. Từ nhỏ, cô gái này đã được nâng niu chiều chuộng, nên hẳn không chịu nổi thiệt thòi dù chỉ một chút.



“Thôi nào, em nín đi” Tư Đồ Mạch nhẹ nhàng an ủi.



“Anh...” Nghe được hắn an ủi, Điền Mộng Phỉ càng khóc to hơn. “Anh đã nhận lời giúp em cơ mà.” Ả tiến lên bám lấy tay hắn. “Coi như em cầu xin anh, được không? Giúp em đi!” Ả khóc đỏ cả mắt.



Biểu hiện của Tư Đồ Mạch có chút do dự, hắn cảm thấy không biết phải trả lời như thế nào.



“Phải làm sao anh mới chịu giúp em?” Cô ả thút thít, dường như chợt lóe lên ý nghĩ gì, đột nhiên cởi bỏ áo khoác của mình.



“Em làm cái trò gì thế?” Tư Đồ Mạch ngăn ả lại. “Em đừng làm bậy“.



“Em không làm bậy, em thực sự muốn.” Lau nước mắt. “Em biết, anh vẫn thích em. Đêm nay em ở lại cùng anh. Chỉ cần anh đồng ý giúp em, anh muốn gì em cũng đáp ứng.”



“Đủ rồi!” Thấy ả vẫn tiếp tục cởi quần áo, Tư Đồ Mạch gầm lên. “Anh đã hứa giúp em, anh nhất định giữ lời...”



“Em biết mà! Em biết anh sẽ không bỏ mặc em mà.” Ả ôm chầm lấy Tư Đồ Mạch. “Anh! Em cảm ơn anh. Cả đời này em không bao giờ quên ân tình này.”



Tư Đồ Mạch cười mang theo chua xót. "Ân tình này...thà không có thì hơn.



“Anh định làm thế nào?” Đường Mộng Phỉ thăm dò.



“Đây là chuyện của anh, em không cần quan tâm. Đi nghỉ đi.” Hắn vỗ vỗ bên má ả.



Điền Mộng Phỉ ghé đầu tựa vào vai Tư Đồ Mạch, trong mắt tràn đầy ngoan độc. " Lạc Băng Ngưng, tao đánh cược mày đấu không lại tao."




“Ngoan, nghe lời.” Diệp Dịch Lỗi khen ngợi. “Đêm nay...ngủ với anh, nhé?” Hắn khẽ cọ môi lên vành tai đã đỏ ửng của Băng Ngưng. “Anh muốn em.” Hắn nhắm mắt, bắt đầu hôn lên dọc từ má xuống cổ.



“Anh Dịch Lỗi, anh nói đùa à.” Băng Ngưng kinh hãi, đây là nhà. Hô hấp gấp gấp nóng bỏng của hắn khiến hơi thở của cô nhanh chóng rối loạn. “Đừng...”



“Em thấy anh đang nói đùa sao?” Diệp Dịch Lỗi xoay người, ép Băng Ngưng vào vách tường. “Em không muốn sao?” Bàn tay đặt trên sườn bắt đầu dao động. Băng Ngưng lắc đầu, cô không phải muốn cự tuyệt hắn. “Nhưng ở đây có nhiều người...” Cô khẽ cắn môi.



“Thì sao?” Nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, hắn hôn môi cô. “Anh muốn em, ngay bây giờ muốn...”



Băng Ngưng định nói nhưng miệng đã bị bịt kín “Dịch Lỗi...Ưm..”



“Gọi Thạch Đầu đi.” Giọng hắn khàn khàn, rất gợi cảm. “Không yêu anh sao?”



“Em yêu anh!” Mặc dù gương mặt nóng ran đỏ ửng, cô vẫn đáp. “Ưm...” Tay hắn tham lam luồn vào trong quần áo, đặt đúng nơi mềm mại của cô. “Thạch đầu, không được...” Chỗ này là hành lang, nếu bị ai nhìn thấy còn sống nổi không.



Diệp Dịch Lỗi nhìn dáng vẻ luống cuống của cô, ý cười càng đậm. “Em sợ à?”



“Em không có.” Cô lắc đầu. Vốn cũng không còn xa lạ với chuyện ân ái nam nữ nhưng vẫn có chút không yên.



“Em như thế thật đáng yêu.” Đầu ngón tay hơi thô ráp khẽ vuốt ve bờ môi mềm mọng. “Em phải nhớ cho kỹ, em là của anh biết chưa?”



“Em nhớ.” Băng Ngưng gật đầu.



“Dù sau này có chuyện gì xảy ra vẫn nhớ sao?” Hôn lên vành tai của cô, hơi thở phả lên hõm vai. Mặc kệ phát sinh chuyện gì? Băng Ngưng nhìn Diệp Dịch Lỗi, "những lời này có ý gì? Chẳng lẽ...sắp có chuyện gì xảy ra sao."