Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 112 :

Ngày đăng: 15:46 18/04/20


Băng Ngưng ngất xỉu trên đường, được một chiếc xe đen đi ngang qua mang đi.



“Chủ tịch, chúng ta làm gì bây giờ ạ?” Lái xe hỏi.



“Đương nhiên đến bệnh viện.” Người nọ tháo kính xuống. “Thế lực của chúng ta còn yếu, không thẻ giấu tung tích của một người.” Người này không ai khác chính là Đường Sâm.



Lão cởi áo khoác, choàng lên người cô gái đáng thương, rồi lấy khăn tay lau nước mắt cùng những vết bẩn trên mặt cô. Lão nhìn chằm chằm cô gái đang mê man, sau đó kéo vào lòng ôm. Không hiểu nổi. Cả hai mẹ con đều vì những tên đàn ông bạc tình mà thương tổn đến mức thế này, có đáng không.



Lái xe qua gương xe nhìn Đường Sâm, vị chủ tịch luôn lạnh lùng tàn nhẫn. Không thể tưởng tượng được, trong mắt người này có đau thương.



Băng Ngưng được đưa đến bệnh viện gần đấy, Đường Sâm vẫn nắm bàn tay nhỏ bé của cô. Cô bị thương rất nặng. Tay, chân, đầu gối trầy xước chằng chịt, nghiêm trọng nhất là chấn thương ở đầu và tai phải không nghe được. Chỉ là một cô gái nhỏ vậy mà gánh chịu từng ấy đau đớn.



“Vì sao? Cô cùng mẹ cô lại giống nhau như vậy?” Đường Sâm nhíu mày, rốt cuộc phải tổn thương đến mức độ nào nữa mới chết tâm. "Cô có biết Diệp Gia hại mẹ cô thê thảm đến thế nào không? Thật ngu ngốc hết cách cứu chữa". Trong lòng không ngừng thầm mắng, nhưng nhìn cô gái trước mặt, Đường Sâm không nhịn được đưa tay chạm vào mặt cô.



“Đường Tổng” Tay lão còn chưa kịp chạm tới Băng Ngưng đã bị giữ lại.



“Duệ Hàng!” Sự xuất hiện đột ngột của Lưu Duệ Hàng khiến lão giật mình. “Vì sao cháu lại ở đây?”



“Tình cờ.” Hắn phun ra hai chữ. “Tôi có thể hỏi vì sao ngài ở cùng Băng Ngưng được không?” Hắn nhìn Băng Ngưng hỏi.



“Cô bé bị ngất ở ven đường, nên tôi...” Đường Sâm có cảm giác như đang bị bắt quả tang. “Cô bé sao lại thê thảm thế này?”



“Tôi đại diện cho Diệp Gia cảm tạ ngài cứu giúp.” Lưu Duệ Hàng đi đến bên giường, thật ra hắn đã đứng ở cửa quan sát được một lúc. Có vẻ như Đường Sâm có liên hệ gì đó với Lạc Gia. Lúc nãy, ánh mắt của lão nhìn Băng Ngưng rõ ràng có đau lòng cùng không cam tâm.



"Tiểu Ngưng Nhi! Rốt cuộc em còn có bí mật gì nữa." Dính dáng đến Đường Sâm cũng không phải là việc tốt.


“Tôi sẽ kê đơn cho cô thuốc giảm đau, nếu đau quá thì dùng. Tuy nhiên, tôi khuyến cáo không nên dùng loại này thường xuyên dễ thành ỷ lại vào thuốc.”



“Tôi biết rồi ạ! Cảm ơn bác sĩ.” Băng Ngưng nhìn chỗ thuốc trong tay cười, điếc cũng không hẳn à không tốt. Thế giới yên tĩnh, không tiếng động, không còn lời ngon tiếng ngọt cũng không còn nói dối hay tàn nhẫn, tốt lắm... Gỡ máy trợ thính xuống. Tựa theo vách tường chầm chậm đi về phòng bệnh. Thì ra đây là số mệnh của cô, không có tệ nhất chỉ có càng ngày càng tệ hơn, dường như không có điểm kết thúc...



**************



Quán Bar đông đúc nhốn nháo, tiếng nhạc chát chúa. Đám bạn tụ tập, Diệp Dịch Lỗi ngồi yên lặng uống rượu liên tục. Đinh An Nhu dính sát lấy Diệp Dịch Lỗi, tình tứ tựa vai quàng tay nhưng mắt vẫn không rời Hạ Vân Tường. Nhưng từ đầu đến cuối Vân Tường đều chả buồn để ý, thật sự coi như không khí. Hai người thân mật không kích thích mảy may đến Hạ Vân Tường nhưng lại khiến Phương Tử Hạo đau lòng khôn xiết.



Không nhịn được nữa. “Thạch Đầu, cậu đủ chưa?” Đã có không biết bao nhiêu chuyện tệ hại, còn cảm thấy chưa đủ sao.



“Sao vậy?” Miễn cưỡng nhìn Phương Tử Hạo.



“Cậu còn có mặt mũi hỏi mình làm sao.” Phương Tử Hạo giận dữ. “Gần đây cậu đang làm cái trò gì vậy? Cậu không nghĩ đến Băng Ngưng sẽ khổ sở thế nào khi thấy mấy tin tức bê bối kia sao?”



“Liên quan gì đến tớ?” Diệp Dịch Lõi lạnh nhạt. “Chuyện này cũng chả can hệ đến cậu.”



“Cậu nói cái gì?” Phương Tử Hạo đứng phắt dậy nhưng bị Hạ Vân Tường giữ chặt.



“Đã nói chuyện của hai người họ để họ tự giải quyết mà.” Hạ Vân Tường vỗ vai hắn. “Thạch Đầu, cậu cũng đừng giận.”



“Vẫn là Vân Tường tốt.” Diệp Dịch Lỗi cầm chén rượu cụng với chén của Vân Tường. “Đến sinh nhật của cậu, tớ nhất định đưa đại lễ.”



“Cậu á? Đại lễ á?” Vân Từng hừ một tiếng. “Thôi cho tớ xin, tớ còn muốn sống thêm vài năm.”



Phương Tử Hạo buồn bực đứng lên. “Muộn rồi, tớ về trước đây. Thạch Đầu, hy vọng cậu không làm tớ hối hận vì quyết định lúc trước...”