Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 121 :

Ngày đăng: 15:46 18/04/20


Diệp Dịch Lỗi nghiến răng, đôi mắt tàn nhẫn ngùn ngụt lửa giận nhìn Băng Ngưng như muốn ăn tươi nuốt sống cô.



Băng Ngưng thử rút tay ra nhưng vô ích. Cô không kháng cự nữa, bình tình nhìn hắn. Mà thái độ thản nhiên như không của cô hiển nhiên khiêu khích hắn. "Lạc Băng Ngưng, to gan lớn mật. Cô dám khiêu khích tôi phải không?"



“Cô muốn đi cùng hắn?” Diệp Dịch Lỗi cố hết sức đè xuống cơn thịnh nộ trực phun trào nhưng Băng Ngưng trước sau vẫn là thái độ nhàn nhạt, thờ ơ. “Thế nào? Không còn gì để biện minh sao? Chính tai tôi nghe thấy.” Đột nhiên, hắn kéo cô vào lòng.



“Em không hề phủ nhận.” Băng Ngưng nghiêm túc nói. Cô dự định không đề cập đến chuyện này sớm nhưng không ngờ lại bị nghe thấy. Thôi sớm muộn cũng phải nói, biết luôn cũng không sao. “Em muốn ra khỏi Diệp Gia.” Mặc dù biết rõ sẽ vô cùng khó khăn nhưng cô vẫn muốn nói.



“Cùng hắn?” Diệp Dịch Lỗi quát to. “LẠC BĂNG NGƯNG! CÔ QUÊN THÂN PHẬN CỦA MÌNH RỒI SAO?”



“Em có thân phận gì?” Băng Ngưng khó hiểu nhìn hắn.



“Thân phận gì còn muốn tôi nhắc cho cô sao? Hắn gầm lên. “Cô là vị hôn thê của tôi, nhưng giờ lại muốn cao chạy xa bay cùng một tên tàn đông khác.” Hắn gằn từng tiếng, đáy mắt vằn tia máu nhưng nhìn hắn lúc này Băng Ngừng lại bật cười.



Vị hôn thê?



“CÔ CƯỜI CÁI GÌ?” Diệp Dịch Lỗi mất kiểm soát, gào thét.



“Anh có tư cách gì hỏi em như vậy.” Nụ cười tắt. Chỉ còn mảnh lạnh lùng trong mắt cô. “Hôn ước này liệu có còn tồn tại hay không? Anh quên rồi hay sao? Ngày lễ đính hôn đó, anh ôm Điền Mộng Phỉ bỏ đi. Anh còn nói em, loại con gái hạ lưu không có tư cách làm vị hôn thê của anh. Anh cũng quên, ngay trước mặt bao nhiêu quan khách, anh vứt nhẫn đính hôn đi, cũng chà đạp lên lòng tự trọng của em...”



“Đủ rồi!” Hắn ngắt lời cô. “Cho nên cô sẽ bỏ trốn cùng Dương Tư Thần phải không? Cho nên cô phản bội hôn ước của chúng ta.”



“Hôn ước? Anh dựa vào cái gì bắt em tôn trọng cái hôn ước nực cười kia.”


“Tôi đã từng nhắc nhở cô nhưng cô không chịu nghe. Vậy thì tôi chỉ còn cách tự giải quyết mọi việc theo cách của mình. Hắn ta đã dám giành đàn bà với tôi vì tôi cũng cho hắn thưởng thức hậu quả thích đáng.”



“Diệp Dịch Lỗi, tôi không cho phép anh động đến anh ấy.” Băng Ngưng quát to. Cô nghĩ đến những lời Điền Quân từng nói, tưởng tượng việc hắn đánh gẫy tay chân của mấy người kia mà không khỏi rùng mình. Con người này thật quá kinh khủng.



“Không cho?” Hắn càng cười lớn.” Cô dựa vào đâu ra lệnh cho tôi. Vì sao tôi không được làm?” Hắn nắm cổ tay của cô, bóp mạnh. “Cô dám vì tên đàn ông khác mà gọi thẳng tên tôi, dám lên mặt ra lệnh cho tôi. Chỉ bằng việc này, tôi đã không thể tha cho hắn đường sống.” Băng Ngưng, ở trước mặt tôi cô ngang nhiên bảo vệ cho hắn. Cô có biết mình tàn nhẫn đến thế nào không.



“Diệp Dịch Lỗi, anh dám...” Băng Ngưng lấy hết sức vùng ra khỏi tay hắn. “Anh buông tôi ra! Buông ra!”



“Có việc gì tôi không dám làm?” Diệp Dịch Lỗi càng ôm chặt hơn. “Cô cứ thử đả động đến chuyện bỏ trốn xem tôi có dám làm không?”



Băng Ngưng không giãy ra khỏi bàn tay của hắn, ngực phập phồng thở gấp vì tức giận, vô tình đụng chạm vào người hắn.



“Diệp Dịch Lỗi, anh nghĩ rằng thành phố này là của nhà anh sao? Anh muốn làm gì thì làm, muốn ra sao thì ra thử hỏi còn có pháp luật hay không?”



“Luật pháp? Có cũng không quản được tôi. Ngưng Nhi, cô phải nhớ kỹ dù tôi làm gì cũng là do cô ép tôi. Bất kể Dương Tư Thần có mệnh hệ gì cũng là do cô gây ra.



“Tôi không cho phép anh làm hại anh ấy.” Băng Ngưng lại giằng co kịch liệt với hắn để thoát ra. “Nếu anh ấy có mệnh hệ gì tôi sẽ hận anh cả đời.”



“Hận cả đời?” Diệp Dịch Lỗi hừ giọng. “Cô vì Dương Tư Thần mà chống lại tôi, phản bội tôi, cô không sợ tôi hận cô sao?” Hắn càng xiết mạnh cánh tay, tựa như muốn cắt đôi người cô ra. “Cô hại chết người tôi yêu nhất, tôi mới phải hận cô cả đời.”



“Anh vẫn luôn hận tôi không phải sao?” Băng Ngưng lớn tiếng. “BUÔNG TÔI RA!”



“Vậy được, chúng ta cùng nhau căm hận đi.” Hắn đẩy cô ngã trên sàn nhà. “Ngưng Nhi, không nên ép tôi...bằng không tự gánh lấy hậu quả.” Mất hắn long lên tàn bạo. Lúc này hắn chỉ muốn dọa cho Băng Ngưng sợ mà từ bỏ ý định bỏ đi mà không biết những lời này lại mang đến phiền toái lớn cho hắn...