Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 155 : Cố ý mưu sát

Ngày đăng: 15:47 18/04/20


Editor: Thiên Y



Băng Ngưng và Lạc Tử Úc rời khỏi khách sạn nhà họ Diệp, không ngờ ở trong hành lang khách sạn sẽ gặp Văn Tuấn. Cả khuôn mặt anh ta gần như đen sì, dáng vẻ nhìn hai người giống như nhìn kẻ thù giết cha.



"Trợ lý Văn!" Lạc Tử Úc mỉm cười tiến lên.



Phản ứng của chị chẳng những khiến Văn Tuấn kinh sợ, ngay cả Băng Ngưng cũng kinh sợ. Chị ấy lại biết Văn Tuấn.



"Cậu không cần kinh ngạc như vậy." So với vẻ kinh ngạc của hai người, Lạc Tử Úc lại rất thờ ở: "Tôi trở về nước, đương nhiên phải hiểu rõ đói thủ của mình rồi! Cậu thấy đúng không."



"Chuyện ngày hôm qua là các người làm, có phải không?" Văn Tuấn nhìn chằm chằm Băng Ngưng.



"Sao mới một hai câu mà các người đã đổ mọi chuyện ngày hôm qua lên đầu chúng tôi vậy?" Lạc Tử Úc tiến lên bảo vệ Băng Ngưng.



Ngày hôm qua? Diệp Dịch Lỗi? Tại sao cả Văn Tuấn và Lâm Thanh Âm đều có thái độ này, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà họ không biết sao?



"Văn Tuấn! Đã xảy ra chuyện gì sao?" Băng Ngưng hỏi. Cô cảm giác có chuyện gì đó xảy ra.



"Xảy ra ra chuyện gì, cô còn hỏi tôi sao?" Anh ta lạnh lùng nói: "Lạc Băng Ngưng! Có phải cô không có trái tim hay không?"



"Tôi có trái tim hay không, có cần cho anh xem một chút không? Tôi không biết xảy ra chuyện gì, đương nhiên là muốn hỏi anh rồi." Thái độ của anh ta lạnh lùng, Băng Ngưng cũng không nói lời khách sáo. Sao mỗi người đều mang vẻ mặt giống như cô thiếu nợ Diệp Dịch Lỗi rất nhiều. Hiện tại giống như người có lỗi là cô vậy. DĐ.



"Trợ lý Văn nói chuyện phải có chứng cớ." Lạc Tử Úc lạnh lùng nói: "Nếu như cậu ngậm máu phun người, chúng tôi có thể kiện cậu."



"Còn cần chứng cớ sao?" Anh ta cười lạnh: "Tôi đã báo cảnh sát rồi. Muốn kiện tôi tội phỉ báng sao? Được, cứ tự nhiên."



"Đây là cậu muốn hù doạ tôi sao!" Lạc Tử Úc tiến lên, nói: "Cậu báo cảnh sát thì sao? Có bản lĩnh thì bảo những người đó tới bắt tôi đi! Để xem cảnh sát của các người có thể bắt tôi như thế nào. Muốn tôi đền mạng cho tổng giám đốc các người sao?"



"Cô...." Văn Tuấn nổi giận.



"Chi?" Băng Ngưng nhìn, chẳng lẽ chị cô biết cái gì sao? Nhưng còn chưa kịp hỏi cái gì, trước cửa đã dừng lại mấy chiếc xe cảnh sát, Hạ Vân Tường dẫn theo mấy cảnh sát đi tới.



Ha....."Thật đúng là người của các người nhỉ!" Lạc Tử Úc nói.



"Xem ra trước khi Lạc tiểu thư tới thành phố C  cũng đã điều tra chúng tôi rồi." Hạ Vân Tường đi tới, nở nụ ‘ cười ’ chuyên nghiệp.



"Anh Vân Tường! Có chuyện gì vậy?" Băng Ngưng tiến lên hỏi. Hai chiếc xe cảnh sát phách lối dừng ở cửa. Người ở trong đại sảnh cũng từ từ tụ tập về phía bọn họ, thậm chí bắt đầu bàn luận ầm ĩ.



"Đến mời Lạc tiểu thư tới hỗ trợ điều tra!" Hạ Vân Tường nói.



"Dàn đội hình phô trương như vậy là mời chúng tôi tới hỗ trợ điều tra hay sao?" Giọng của Băng Ngưng cao lên mấy phần: "Các người muốn chúng tôi hỗ trợ cái gì chứ!"



"Tối hôm qua lúc 8 giờ 45", ở cửa khách sạn có xảy ra một vụ tai nạn giao thông. Người gây ra tai nạn đã bỏ chạy...."



"Cảnh sát Hạ! Mỗi ngày tai nạn giao thông xảy ra nhiều như vậy, chẳng lẽ đều có liên quan tới tôi sao?" Cô không khách khí nói.



"Băng Ngưng! Anh cũng coi như là nhìn em lớn lên, cũng hi vọng chuyện này không có liên quan đến các người." Anh tiến lên, nói: "Nhưng mà.... Em thật sự không biết Thạch Đầu xảy ra tai nạn giao thông sao?"



"Cái gì?" Băng Ngưng cho là mình nghe lầm. Tai nạn giao thông?



"Tối hôm qua, em gái tôi không có đi ra ngoài. Muốn biết cái gì, tôi đi với các người là được rồi." Lạc Tử Úc thẳng thắn nói: "Tôi chỉ hi vọng các người không vì việc riêng mà thiên vị là được rồi."



"Điều này, Lạc tiểu thư có thể yên tâm, đương nhiên chúng tôi sẽ xử lý công bằng rồi! Dẫn cô đi chỉ là hỗ trợ điều tra, có thể là cô vô tội."



"Hi vọng cảnh sát Hạ nhớ lời của mình." Lạc Tử Úc cười ưu nhã: "Không biết anh có tin hay không, hôm nay anh dẫn tôi đi như thế nào, sẽ đưa tôi quay lại như vậy!"



"Chỉ hy vọng như thế......" Hạ Vân Tường cười nhạt một tiếng.



"Anh Vân Tường! Có phải có hiểu lầm gì ở đây không!" Băng Ngưng ngăn Hạ Vân Tường lại.



"Chị của em sẽ không làm như vậy." Băng Ngưng lắc đầu.



"Ngưng nhi! Đị lên chăm sóc tốt cho Verney, chị sẽ không có chuyện gì." Lạc Tử Úc vỗ bả vai của Băng Ngưng, sau đó quay lại nói với Hạ Vân Tường: "Đi thôi!"



"Chị....."



"Ngoan, đi lên." Chị nói xong liền đi ra ngoài, dáng vẻ giống như là chị đưa một đám cảnh sát đi vậy. Nhìn Lạc Tử Úc lên xe cảnh sát, Băng Ngưng vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Lăng Vĩ Luân, nhưng lúc này điện thoại cũng không ai bắt máy....


"Tôi tưởng là anh!" Cô nhìn chằm chằm Tư Đồ Mạch, giống như muốn nhìn thấu anh ta: "Nhớ lại, hình như tôi đã gặp anh ở nơi nào đó, luôn cảm thấy anh rất quen thuộc, nhất là.... Lúc mắt bị bịt kín."



"Tôi cũng muốn người đó là tôi!" Anh ta cúi xuống, nói: "Nhưng mà rất đáng tiếc.... "



"Đáng tiếc ư?" Băng Ngưng nhíu mày, nói: "Thật ra thì đến cùng có phải hay không, chắc chắn sẽ có ngày hiểu rõ. Giống như năm đó, Lâm Thanh Âm nói là anh hại tai của tôi mất thính giác, nhưng sau đó cũng chứng minh không phải anh. Cho nên nói, chântướng sự thật thế nào, chúng ta chỉ cần giao cho thời gian là được rồi."



"Giao cho thời gian cũng tốt!" DĐ. Lê•Quý•Đôn



Tư Đồ Mạch gật đầu một cái. Thật ra thì muốn Băng Ngưng tha thứ là chuyện không thể nào. Cho nên chỉ cần có thể giúp Băng Ngưng giải quyết vấn đề thì tốt rồi, tối thiểu...... Mình không cần cảm thấy áy náy.



"Nói đi, hôm nay tìm tôi có chuyện gì?"



"Từ nước ngoài trở về, lại nghe nói em trở lại, nên tới đây xem một chút, không biết chúng ta có còn tính là bạn bè không!"



"Chỉ mong vậy!" Băng Ngưng gật đầu một cái.



"Tôi cũng hi vọng chúng ta là bạn bè." Cô nói xong liền ngồi xuống. Cô cho là nhiều năm như vậy, chỉ có bản thân thay đổi nhiều, thì ra mỗi người đều như vậy, đều thay đổi khiến người ta sắp không nhận ra được nữa rồi.



"Đương nhiên chúng ta là bạn bè!" Tư Đồ Mạch cười nói: "Hơn nữa mãi mãi đều như vậy!"



Băng Ngưng thấy được ý đồ trong lời nói của anh ta nhưng cũng không truy hỏi. Hiện tại trong lòng của cô đều là chuyện của chị gái mình, đương nhiên Tư Đồ Mạch cũng nhìn ra được. Ngưng nhi! Tôi sẽ giúp cho em. Năm đó chỉ có thể trơ mắt nhìn em bị thương, thậm chí ngay cả dũng khí liều chết cũng không có, nhưng mà.... Hiện tại không giống nữa. Chỉ cần là chuyện của em, tôi đều có thể giúp, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn......



Trên người của Diệp Dịch Lỗi có vết thương, cho nên chỉ có thể nằm. Anh giơ điện thoại lên nhìn màn hình được bật sáng, sau đó dần tối đen. Cả ngày cũng chỉ duy trì động tác này, cánh tay cũng thấy mỏi, cũng cảm thấy thất vọng. Anh cho là ít nhất Băng Ngưng sẽ gọi điện thoại, nhưng...... Không có gì cả.



"Ngưng nhi! Em thật sự không để ý tới anh à......" Anh nói, trong giọng nửa là mất mác nửa là oán trách: "Thật sự rất tàn nhẫn!" Cánh tay giơ lên nhưng lại không nỡ bỏ xuống.



Sắc trời dần dần tối, Băng Ngưng ngồi ở trong xe, ngẩn người nhìn về phía bệnh viện. Cô không biết mình có nên đi vào hay không. Ngồi ở đây đã hai giờ rồi, cửa xe mở lại đóng, nhưng từ đầu đến cuối đều là do dự.



"Còn không định đi vào sao?" Đột nhiên vang lên âm thanh dọa Băng Ngưng giật mình, cô đứng ở ngoài cửa liền nhìn thấy xe của Phương Tử Hạo.



"Anh Tử Hạo."



"Anh cũng đã nhìn em lớn lên! Suy nghĩ của em anh còn không biết sao?"



Băng Ngưng lắc đầu một cái."Em đi ngang qua."



"Đi ngang qua sao?" Phương Tử Hạo nhíu mày, rõ ràng hoài nghi nhưng cũng không vạch trần.



"Nếu cũng đã đi ngang qua rồi, không có ý định vào xem một chút sao?" Anh nói xong đã nắm chặt lấy cổ tay của Băng Ngưng, kéo cô đi vào trong thang máy của bệnh viện.



"Anh Tử Hạo...."



"Đi thôi! Ngoan!" Phương Tử Hạo dỗ Băng Ngưng giống như là đang dỗ em gái mình vậy. Băng Ngưng bị kéo vào trong thang máy của bệnh viện.



"Hôm nay anh cũng bận rộn suốt một ngày rồi, nghe nói vết thương của cậu ấy rất nghiêm trọng."



"Anh có thời gian nhìn em chăm chú như vậy là em biết chắc chắn anh ta không có việc gì." Băng Ngưng muốn đi ra ngoài, nhưng Phương Tử Hạo lại nhanh hơn một bước nhấn thang máy.



"Anh Tử Hạo...."



"Coi như theo anh vào đi." Anh ấy cười: "Tiểu Ngưng nhi! Thấy em hạnh phúc, anh mới có thể đi tìm hạnh phúc của mình!"



"......"



"Đi thôi!" Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Băng Ngưng, Phương Tử Hạo vuốt tóc của cô.



Thang máy rất nhanh đã đến, Phương Tử Hạo kéo Băng Ngưng đi ra ngoài, nói: "Dịch Lỗi vẫn còn chờ em đấy!"



"Thật sự em chỉ đi ngang qua."



"Nếu là đi ngang qua, nhân tiện vào xem một chút đi!"



Âm thanh bên ngoài cửa động đến Diệp Dịch Lỗi. Anh lắng tai nghe, giống như âm thanh của giày cao gót. Là Băng Ngưng sao? Không thể nào! Hôm nay không biết đã thất vọng mấy lần, cho nên anh cũng không dám ôm hi vọng nữa.



Két ——



"Thạch Đầu, Ngưng nhi tới thăm cậu!" Cửa vừa mới đẩy ra, Phương Tử Hạo liền nói một câu. Diệp Dịch Lỗi vui mừng nhìn sang, nhưng khi nhìn thấy một màn này lại làm cho anh thất vọng....