Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 54 : Thần Tiên cũng không thể nào cứu được
Ngày đăng: 15:45 18/04/20
Lạc Băng Ngưng vẫn bị Diệp dịch Lỗi lôi kéo, tay hắn dùng sức khiến Băng Ngưng không dám giãy giụa. Bộ dáng tức giận của hắn khiến cô cảm thấy hụt hơi, nhưng…. Chỉ trong nháy mắt, mặc dù biết hắn đang trêu tức Lưu Duệ Hàng, nhưng sự “ bảo vệ” của hắn vẫn khiến cô cảm thấy thỏa mãn.
Diệp dịch Lỗinhìn Băng Ngưng, chỉliếc mắt thôi hắn cũng nhìn ra tâm tư của cô. hắn lạnh lùng hất tay Băng Ngưng ra, khiến cô lùi về sau hai bước mới đứng vững được.
“ Xem ra cô rất hài lòng.” Hắn chê cười. “ Sẽ không phải cô cảm thấy tôi xung đột với Lưu Duệ Hàng là vì cô đấy chứ?”
Trong nháy mắt, sắc mặt Băng Ngưng trắng bệch, bàn tay nhỏ bé bắt lấy vạt áo. “ Em hiểu rõ là không phải.” Cô nhỏ giọng nói. “ Nhưng mà… Anh Dịch Lỗi. Anh có thể không cần nói như vậy được không?”
“ Tôi nói rồi ngay cả ảo tưởng cô cũng không có tư cách.” Tiếng hắn lạnh lùng đánh vào lòng Băng Ngưng. “ Muốn lần nào tôi cũng phải nhắc nhở cô sao? Tôi nói rồi, cô không được lui tới với người đàn ông khác, đừng khiến tôi phải nhắc nhở cô thêm nữa… “ tay hắn giơ lên vỗ vỗ mặt cô. “ Kiên nhẫn của tôi đối với cô cũng đã dùng hết rồi. Lạc Băng Ngưng, đừng gây sự với tôi, nếu không…. Thần tiên cũng không cứu được cô đâu.” Lời hắn vừa dứt, hắn thậm chí không cho Băng Ngưng cơ hội giải thích, hắn đã đi lên lầu, bỏ lại cô lo lắng đứng yên.
Lâm Thanh âm nói rằng để cho cô tạm nghỉ học một thời gian, chờ chuyện này lắng xuống, nhưng Băng ngưng cảm thấy không cần thiết, không nói là phải hay không phải đối mặt… thật ra thì mọi chuyện không quan trọng, cô không thân thiết, quý trọng nhiều người, nên chỉ cần họ tin tưởng cô là được rồi.
Không biết có phải có người cố ý hay không, băng Ngưng vừa mới xuống xe, một đám người đã vây cô lại, Băng Ngưng nhét ống nghe vào lỗ tai, cô không muốn nghe những lời nói của họ, cô cho là mình cứ không để ý thì sẽ không sao, nhưng quả thực cô đã đánh giá thấp bản lãnh khiêu khích của một số người.
Cô còn chưa đi được mấy bước, đã bị mấy người ngăn lại, dẫn đầu không phải ai khác mà chính là Điền Mộng Manh, em gái Điền Mộng Phỉ. Cô sao lại có thể quên được kẻ luôn đối đầu với mình, suốt ngày gây phiền toái cho cô.
“ Người điếc còn đeo tai nghe, giả bộ làm gì/” Cô ta vừa nói vừa đưa tay tháo ông nghe của Băng ngưng ra.
Băng Ngưng nhìn cô ta một chút, không thèm để ý tới sự khiêu khích của cô ta, một lần nữa đeo ống nghe lên.
"Lạc Băng Ngưng, màyđứng lại cho tao, chuyện đã tới nước này mày còn giả bộ thanh cao sao?” Điền Mộng Mạnh ôm tay khinh thường quan sát Băng Ngưng.” Bình thường thì giả bộ như vậy, không ngờ sau lưng lại lén lút làm chuyện mất mặt kia, quả là vô liêm sỉ.” Cô ta không chút kiêng kị mắng, thấy Băng Ngưng không nói lại, cô ta càng không lựa lời…