Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 75 :
Ngày đăng: 15:45 18/04/20
(Cảnh báo có H máu me, bạo lực cùng...nóng bỏng à...vivi cần 2 lít máu heo, mất máu trầm trọng à. Strongly warning and restrict. Cảnh báo rồi, ai không nghe đâm đầu vào tự chịu à...)
*****************************
Thân mình Băng Ngưng lạnh như băng, cứng đờ. Mưa vẫn tí tách rơi xuống, sấm chớp vẫn rền vang. Cô bỗng cảm thấy yên lặng khác thường, chỉ còn cô và Diệp Dịch Lỗi chăm chú nhìn nhau. Xong rồi...hết thật rồi.
Ô, buông ra, buông ra...Cô càng giãy giụa, Dương Tư Thần càng ôm chặt hơn, giống như đem toàn bộ bi phẫn dồn vào nụ hôn này. Lần đầu tiên anh thân cận với cô như vậy. Cảm xúc khó diến tả bằng lời. Từ trước đến nay, ngay cả ôm hay nắm tay cũng không dám tùy tiện. Hôm nay, rốt cuộc cũng đến gần cô ấy, hôn cô ấy, nhưng...sao thấy càng xa cách, càng tuyệt vọng.
Ôm càng chặt! Thân thể mềm mại của cô, còn hương vị của riêng cô khắc sâu vào tâm khảm. Nhưng rốt cuộc vẫn không tìm được chút nào cảm giác say mê, quyến luyến mà tràn đầy hoảng sợ cùng chán ghét.
Anh chầm chậm mở mắt ra, không ngoài dự liệu là khuôn mặt, ánh mắt hoảng sợ cực độ của cô. Tay từ từ buông lỏng, theo cánh tay của cô vô lực trượt xuống.
“Băng Ngưng, em thật độc ác...”
“Đoành...” Tiếng sấm ầm ầm, mưa trắng trời ngập nước. Cơn mưa to vô tình bao trùm yêu cùng hận của ba con người.
Băng Ngưng thấy người mất hoàn toàn sức lực, không còn biết gì nữa, không còn nghe thấy gì khác, trong mắt chỉ thấy Diệp Dịch Lỗi đang phấn nộ. Ánh mắt uy hiếp của hắn khiến cố không biết làm sao, chỉ muốn tìm một chỗ để trốn tránh.
Diệp Dịch Lỗi đứng trong làn mưa, lửa giận bốc lên ngùn ngụt từ đôi mắt hắn muốn thiêu rụi tất cả. Hắn chầm chậm đi đến bên Băng Ngưng, không nói lời nào nắm lấy cổ tay của cô, siết chặt.
“Anh Dịch Lỗi, anh nghe em giải thích...” Băng Ngưng run run nói. Vì sao lại như vậy? Diệp Dịch Lỗi luôn chán ghét mỗi khi cô ở cùng người khác phái. Tại sao hết lần này đến lần khác đều bị hắn bắt gặp. Nhìn thấy cảnh vừa rồi...cô vô tội mà, cô bị ép buộc mà.
“Đi!” Hắn phun ra một tiếng khiến người khác không thể đoán được cảm xúc của hắn. "Không đúng, cô sao có thể không nhận ra được chứ. Tâm trạng của hắn..." cả cổ tay đau đớn như bị bẻ gãy, tựa như một ngày nào đó...ngày đó...Tâm chợt trầm xuống.
“Anh Dịch Lỗi, anh...anh buông..buông em ra.” Băng Ngưng ra sức giãy giụa nhưng không thể thoát được bàn tay của hắn kìm kẹp. “Buông ra” Cô dùng tay vặn từng ngón tay của hắn ra, cố tình dùng sức bấu mạnh lên tay hắn, nhưng không thể dịch chuyển được dù chỉ một chút. Trong lúc hoảng loạn, cô không nghĩ ngợi gì nhiều mà xoay sang nhìn Dương Tư Thần cầu cứu “Học trưởng...“.
Nhìn thấy Băng Ngưng cầu cứu Dương Tư Thần, Diệp Dịch Lỗi giận run lên, đôi mắt thoáng chốc nhuốm u ám. Cô lại cầu đến người khác, là đàn ông khác ngay trước mặt hắn. Cô chỉ muốn thoát khỏi hắn, không ngại cấu véo, khiến ngón tay hắn đau như sắp đứt rời. "Cô thích như vậy sao Lạc Băng Ngưng?" Ngón vay vẫn lưu lại vết xước do móng tay cào. Đau...ngón tay đau truyền thẳng đến tim...Tim thậm chí còn đau hơn. Bất chấp đau đớn, hắn không hề buông lỏng tay dù chỉ một khe hở nhỏ. "Chết cũng không buông."
Học trưởng? Dương Tư Thần cười một cách khổ sở. "Hahaha..." trước mặt vị hôn phu của mình, cô lại gọi anh. "Lạc Băng Ngưng, em xem anh là cái gì?" Lảo đảo lui ra sau hai bước, anh khó khăn xoay người bước đi, mang theo phẫn nộ cùng tuyệt vọng đang tra tấn trong lòng...Bỏ đi...nên buông tay thôi, còn muốn thương tổn đến thế nào?
Nhìn Dương Tư Thần rời đi, Băng Ngưng thực sự rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Không còn nơi bấu víu, cô chỉ còn biết dùng hết sức giãy giụa, liên tiếp đấm đá, cấu véo vào cánh tay của hắn bởi hơn lúc nào hết, cô biết chắc chắn rằng nếu không thoát được thì lần này cô sẽ thê thảm.
“Buông ra, buông em ra...” Cô gào thét.
“Cô muốn trốn thoát sao?” Cánh tay còn lại ôm lấy thắt lưng, kéo cô lại trong lòng mình. “Nhưng hắn bỏ rơi cô rồi.” Ngữ điệu chậm rãi. Hơi thởi nóng rực phả trên khuôn mặt lạnh lẽo của cô. “Cho nên, đây là số mệnh của cô rồi, không thoát được đâu, chấp nhận đi...”
“Không phải như anh nghĩ đâu. Anh Dịch Lỗi...anh nghe em giải thích được không?” Băng Ngưng thật sự hoảng sợ.
“Đi theo tôi” Hắn bình tĩnh phun ra ba chữ.
“Không...em không muốn.” Băng Ngưng vừa khóc vừa hô lên. Cô hốt hoảng nhìn xung quanh, hy vọng có ai đó...có ai có thể cứu cô...nhưng liệu ai có thể đây?
“Đi!” Diệp Dịch Lỗi không thể bình tĩnh nữa, tức giận rống lên rồi thô bạo kéo Băng Ngưng về phía xe của mình.
“Buông ra, em không đi đâu hết.” Sự phản kháng của cô quá mỏng mạanh trước cơn cuồng nộ của Diệp Dịch Lỗi. “Phịch...rầm...a....” Bị nhét vào xe, cô mất thăng bằng đập mạnh trán vào cửa xe. Dưới tình huống nguy cấp, cô bất chấp sợ hãi tiếp tục phản kháng. Cổ tay vừa được buông ra, cô định đẩy cửa xe lao ra nhưng ngay lập tức bị kéo trở lại. Chạy trốn thất bại lại càng làm Diệp Dịch Lỗi tức giận hơn, túm lấy cô đẩy vào xe rồi đóng mạnh cửa.
Á...Mái tóc ướt sũng bị cửa xe kẹp khiến cô đau đến kêu thảm thiết. Nhưng Diệp Dịch Lỗi lại làm ngơ như không thấy. Hắn tiến lại gần, trừng mắt nhìn cô đau đớn. “Tôi đã nhắc nhở cô không chỉ một lần.” Lời nói thong thả nhưng tỏa ra khí lạnh khiếp người, tưởng như có thể đêm kính gương hóa thành băng hết. “Vì sao cô luôn chống đối, vì sao chọc giận tôi? Hả?”
“Buông ra, buông ra...” Mỗi lần giãy giụa làm da dầu đau tê dại nhưng cô thật sự quá hoảng sợ nên không để ý đến. “Em cầu xin anh, thả em ra.”
“Thả cô để đi tìm thằng nào? Dương Tư Thần sao?” Hắn lạnh giọng quát. “Lạc Băng Ngưng, cô nằm mơ đi.” Hắn đột nhiên gào lên, khiến đầu Băng Ngưng ong lên. Ngay sau đó môi của hắn áp đến...
Ô...ưm...
Chưa từng tức giận như vậy, thô bạo hôn, như muốn dồn hết trừng phạt vào nụ hôn này. Nghĩ đến vừa mới đây thôi, cô hôn Dương Tư Thần nhưng lại bài xích nụ hôn của hắn đến vậy, còn liều chết kháng cự. Hắn vội vàng quấn lấy lưỡi của cô, đảo mút. Hai tay mang theo tức giận không ngừng di động trên cơ thể cô, như muốn bóp nát cô, muốn dùng mọi cách để làm cô đau đớn...để cô cảm nhận được đau đớn trong lòng của hắn.
Bàn tay lạnh băng luồn vào trong quần áo của cô, cách lớp áo ngực không kiêng kị gì mà xoa nắn hai bầu ngực đầy đặn. Ư...Băng Ngưng vừa sợ vừa đau, thân thể run rẩy càng giãy giụa mạnh hơn.
“Lạc Băng Ngưng, tôi đã nói rồi.” Mùi máu tươi tràn đầy khoang miệng mới khiến hắn rời đi. “Hôm nay, thần tiên hạ thế cũng không thể cứu cô.”
“Buông ra, buông...” hai tay đánh mạnh vào vai của hắn, không để ý đến tóc đang bị cánh cửa kẹp đau đớn.
“Dịch Lỗi à!” Diệp Triển Bằng gọi lại. “Ông nội biết có đôi khi bất công với cháu nhưng ông thật có lỗi với bà và cô của cháu nên muốn bù đắp một chút. Cháu hiểu không?”
Diệp Dịch Lỗi xoay người lại nhìn ông nội của mình. Ông là người chuyên quyền độc đoán bậc nhất, trước nay không ưa giải thích hay nhận sai. Tuy nhiên, hắn biết ông vẫn canh cánh chuyện của Diệp Thiệu Kỳ. Năm đó, mẹ đẻ của Diệp Thiệu Kỳ mới là con dâu được danh chính ngôn thuận cưới hỏi của Diệp Gia còn bà nội của hắn chẳng qua chỉ là tình nhân mà thôi. Bà nội hắn sinh được quý tử chính là cha của hắn còn người vợ chính thức lại chỉ sinh được con gái là cô của hắn. Trong cuộc cạnh tranh địa vị tiền tại chốn danh gia vọng tộc, việc không thể sinh con trai là khó chấp nhận được. Vì thế ông nội đón bà nội cùng cha vào Diệp Gia, thậm chí mấy lần còn muốn ly hôn với mẹ của Diệp Thiệu Kỳ. Năm đó tranh đấu kịch liệt đến đâu hắn không hiểu rõ nhưng chung quy vẫn là “mẹ nhờ phúc con” bà nội của hắn vẫn được đối xử như là nữ chủ thân thực sự của Diệp Gia. Cho nên mới dẫn đến bất hòa gay gắt giữa cha và cô hắn. Tranh giành cho đến tận bây giờ nên chút chuyện này cũng không có gì là lạ. Sau đó hai bà đều qua đời khiến cuộc chiến tranh giành địa vị chính thất chuyển thành tranh giành tiền tài, quyền lực. Diệp Thiệu Kỳ lấy một người có tiền thế để đảm bảo vị thế của mình. Cha của hắn cũng vì gia tộc mà vứt bỏ người yêu để kết hôn với mẹ hắn.
"Hahaha...đàn ông Diệp Gia vốn lạnh lùng vô tình. Ông nội hắn chính là một ví dụ điển hình.”
“Cháu hiểu thưa ông.”
Tuy rằng, ngòai tập đoàn Diệp Thị ra bọn họ cũng không xung đột lợi ích gì khác nhưng hắn luôn tâm niệm không thể thua.
Điền Mộng Phỉ thấy Diệp Dịch Lỗi ngay lập tức sán lại, chẳng hề để ý bao nhiêu người xung quanh.
“Anh Dịch, sao anh không nghe điện thoại của em. Em gọi cho anh không biết bao nhiêu lần. Em đã định cùng anh đến công ty đấy.”
“Ngủ say quá nên không nghe thấy.” Diệp Dịch Lỗi cười cười. “Chúng ta sẽ cùng hợp tác trong thời gian tới. Vì liên quan đến công việc nên công tư phải rõ ràng. Em nên gọi tên của anh đi.” Hắn thản nhiên lùi lại không để ả tiếp tục ôm.
“Chỉ là xưng hô thôi mà, cần gì phải căng thẳng thế.” Ả nhún vai tỏ ý không vừa ý. “Em gọi là được chứ gì”
Thật là phiền phức...Không thể hiểu nổi một cô gái đã hai mươi ba tuổi còn trẻ con làm nũng đến thế này. Năm mười ba tuổi, Tuyết Ngưng đã không còn làm nũng nữa. Còn Băng Ngưng...thậm chí chưa bao giờ làm nũng.
“Ngoan nào!” Hắn nhẫn nại dỗ giành. Có lẽ cô ta cũng không hẳn là ngây thơ trẻ con, chỉ thể hiện trước mặt hắn thế thôi.
“Vậy thì công tác đi thôi.” Ả ôm lấy cánh tay hắn, thoáng ngửi thấy mùi vị là lạ khiến khuôn mặt tươi cười hơi biến đổi. Ả ở nước ngòai nhiều năm nên cuộc sống khá thoáng. Trước khi gặp Diệp Dịch Lỗi cũng phóng túng điên loạn yêu đương một thời gian. Cho nên ả đương nhiên biết rõ mùi vị kia đại diện cho cái gì, dù đã nhạt đi nhiều vẫn dễ dàng nhận ra. Lưu Duệ Hàng nói đêm hôm qua Lạc Băng Ngưng không về nhà. Không lẽ...bọ họ đã cùng nhau? Trong phút chốc, bàn tay nhỏ bé xiết chặt làm đau Diệp Dịch Lỗi.
“Sao thế?” Diệp Dịch Lỗi hỏi.
“Không có gì, không có gì.” Ả đìều chỉnh lại nụ cười gượng. “ Đến khi nào chính thức bàn công việc em sẽ phân rõ việc công việc tư. Nhưng mà anh Dịch à, chuyến này đi công tác xa, anh không thể làm mất hòa khí giữa chúng ta.”
Công tác? Ngoài tổ công tác thật sự, Điền gia cố tình nhét thêm Điền Mộng Phỉ - một cô tiểu thư được nuông chiều không hiểu chuyện, với mục đích gì đã quá rõ ràng. Điền Gia từ lâu đã muốn nhắm vị trí thiếu phu nhân Diệp Gia cho ả nhưng cha mẹ hắn không ưng. Có điều để giữ thể diện cho đối phương nên không nói toạc ra mà thôi.
“Được!” Hắn gật đầu nhưng mắt lại nhìn Lưu Duệ Hàng.
Lưu Duệ Hàng hứng trí nhìn Diệp Dịch Lỗi. "Ha ha...lần công tác đến Pháp này thật có ý nghĩa. Có điều...Thật tội nghiệp cho tiểu Ngưng Nhi. Nếu em biết người em yêu, vừa lúc trước còn ôm ấp âu yếm, bước xuống giường một cái lại sánh đôi xuất ngoại cùng cô gái khác, thì sẽ cảm thấy thế nào? Cho nên anh đã nói rồi, em không nên tới Diệp Gia, không nên đính hôn cùng Diệp Dịch Lỗi càng không nên yêu hắn."
Việc xuất ngoại đã được an bài ổn thỏa. Bận rộn thu xếp công việc của công ty khiến Diệp Dịch Lỗi quên bẵng đi Băng Ngưng vẫn đang mê man ở căn hộ của mình. Đến khi có chút thời gian rãnh rỗi, lo lắng trong lòng cũng kịp nguội lạnh. "Cô ta không xứng, không cần lo lắng. Mày tỉnh tào lại đi Diệp Dịch Lỗi.”
Mãi đến khi chuẩn bị xuất phát, nhìn thấy nhiều sợi tóc dài rơi trong xe tâm của hắn lại trùng xuống, cảm thấy da đầu tế dại như chính tóc của mình bị dứt ra. Đau đớn đến run rẩy. Hắn nhặt mấy sợi tóc đặt lên bàn tay ngắm nhìn, chợt phát hiện túi xách của Băng Ngưng vẫn ở đây.
Nhà trọ không có điện thoại mà túi xách của cô lại ở đây. “Chết tiệt!” Hắn rủa thầm.
“Anh Dịch, mau đi thôi. Chậm chút nữa nhỡ tắc đường bị lỡ chuyến bay thì phiền lắm.” Điền Mộng Phỉ ôm lấy thắt lưng của hắn từ phía sau. “Em muốn đi cùng xem với anh.” Nói xong không đợi ai đồng ý đã cười duyên ngồi vào xe của hắn.
“Để anh gọi nốt cuộc điện thoại này đã.” Hắn cười cười đóng cửa xe rồi gọi ngay cho Nam Phong. Hắn muốn thông báo với mọi người việc mình ra nước ngoài với mọi người huống hồ hắn không muốn Phương Tử Hạo nhúng tay vào một số việc.
“Nam Phong à, cậu..”
Nam Phong lúc này đang say đắm cùng tiểu minh tinh mới quen ở trong phòng khách sạn, làm gì còn đầu óc đâu để quan tâm chuyện gì, chỉ ừ a cho xong chuyện.
Diệp Dịch Lỗi nói một hơi rồi hỏi lại: “Cậu rõ chưa?”
“Biết rồi, biết rồi. Tớ sẽ đi mà.” Hắn nói xong cúp luôn điện thoại.
“Anh Phong, ai gọi thế?”
“Mặc kệ là ai, bây giờ cũng không thể quấy rầy hai ta. Hôm nay, anh thuộc về riêng em.” Nam Phong bỏ điện thoại di động ra, đem người đẹp đè xuống dưới thân tiếp tục công việc dang dở.
“Là anh nói nha. Đừng nuốt lời đó.”
“Anh sẽ giữ lời....” Nam Phong cười xấu xa, tiếp tục quay cuồng đêm xuân.
Màn đêm buông xuống. Sau một ngày một đêm, cơn mưa dai dẳng rốt cuộc cũng tạnh hẳn. Chuyến bay đi Pháp thuận lợi xuất phát đúng giờ. Mà Nam Phong cũng quên luôn cuộc nói chuyện với Diệp Dịch Lỗi. Mỗi người đều mải mê bận rộn với công việc của chính mình mà không hay lúc này...Băng Ngưng đang suy nhược một mình nằm ở căn hộ lạnh lẽo nào đó.